Lão giả tóc bạc:
- ? ? ?
Đến từ Hàn Phượng Thu, điểm nộ khí +999+999+999...
Trong xe ngựa truyền đến tiếng cười khúc khích, bất quá tựa hồ lập tức bị tay che lại.
Vừa rồi Tổ An và Tề Vương thế tử đại chiến chấn thiên động địa, phu nhân và xa phu nói chuyện phiếm không có ai chú ý.
Nhưng bây giờ an tĩnh, nàng cười như vậy liền rất rõ ràng.
Nghe được tiếng cười, mấy người đều kìm lòng không được nhìn lại.
Trên đời lại có thanh âm dễ nghe như vậy?
Bất quá ý nghĩ này chỉ thoáng qua, trong đầu mọi người đã bị tâm tư khác thay thế.
Tổ An:
- A, thanh âm còn rất dễ nghe, không biết khuôn mặt như thế nào... Bất quá có thể lưu lại nơi này coi như giảng nghĩa khí, không uổng công ta xuất thủ cứu giúp.
Lão giả tóc bạc:
- Xa phu kia tựa hồ nhìn không ra sâu cạn, đến cùng là người bình thường hay cao thủ? Người bình thường sẽ không dám lưu lại chỗ thị phi này xem kịch.
Mộ Dung Thanh Hà nhỏ giọng nói với Sở Ấu Chiêu:
- Sở ca ca, tỷ phu ngươi thật quá manh động, thực lực của mình không đủ, hết lần này tới lần khác lại miệng tiện đi trêu chọc cường giả đứng đầu, thật không phải trí giả.
Thân là tiểu thư của Mộ Dung thế gia, nàng đương nhiên biết thân phận của Hàn Phượng Thu, càng rõ ràng tu vi của hắn, Cửu phẩm đỉnh phong, chỉ cần không phải Tông Sư cấp, thì cơ hồ có thể nghiền ép.
Thực ra nàng mới không quan tâm Tổ An thông minh hay ngu xuẩn, chủ yếu là lo lắng liên lụy Sở ca ca của mình.
Vừa rồi Sở Ấu Chiêu liều lĩnh đi ra ngoài, hiện tại nhớ tới lòng còn sợ hãi, nàng không muốn lại trải qua một lần.
Sở Ấu Chiêu lại đáp:
- Tỷ tỷ ta nói, tỷ phu nhìn như thô bỉ lỗ mãng, kì thực cực kì tinh minh, mỗi lần đều là địch nhân tức đến sôi gan, mình lại lông tóc không tổn hao gì, mặc dù hơi không phù hợp tiêu chuẩn đạo đức mà chúng ta được học, nhưng có lúc nhìn vẫn rất thú vị.
Lúc trước tỷ tỷ nói lời này, trong mắt dường như hiện ra ánh sáng, lúc đó nàng rất xem thường, cảm thấy tỷ tỷ hình dung hoàn toàn là hình tượng lưu manh bỉ ổi vô sỉ.
Bất quá trong khoảng thời gian này tiếp xúc, nàng dần dần minh bạch ý tứ mà tỷ tỷ nói.
Tỷ phu thật là tức chết người không đền mạng, vừa rồi Tề Vương thế tử như thế, hiện tại lão đầu này chắc hẳn cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Lúc này ánh mắt nàng tràn ngập ngôi sao nhỏ, tràn ngập lòng tin với tỷ phu.
Hàn Phượng Thu thu hồi ánh mắt, xe ngựa kia thực quá bình thường, coi như có chút môn đạo cũng sẽ không là đại nhân vật gì, hiện tại mấu chốt là cứu thế tử.
Hắn lạnh lùng nhìn Tổ An:
- Tiểu tử, ngươi thành công chọc giận ta.
Tổ An thở dài:
- Sao chủ tớ các ngươi nói chuyện giống nhau như thế, giống như thân thuộc vậy?
Tề Vương thế tử đau đến chảy nước mắt, dù trong lòng có một đống lớn lời muốn mắng, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng.
Gia hỏa này là người điên, cho nên hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, chờ Hàn thúc thúc cứu được ta lại chậm rãi bào chế hắn!
Hàn Phượng Thu hơi nheo mắt:
- Tiểu tử, nhất thời nhanh miệng là phải trả giá rất đắc.
Tổ An lạnh lùng nói:
- Vừa rồi có phải ngươi bảo ta lấy chân ra hay không?
Hàn Phượng Thu gật đầu:
- Không sao, nếu không lão phu...
Hắn còn chưa nói xong, Tổ An trực tiếp đạp xuống, tiếng xương vỡ vụn xen lẫn tiếng tru của Tề Vương thế tử vang lên, để tất cả mọi người đề sợ hãi.
Sở Ấu Chiêu mờ mịt, dù nàng xem trọng tỷ phu, nhưng lần này tỷ phu gây rắc rối quá lớn rồi.
Mộ Dung Thanh Hà thì như nhìn người chết nhìn Tổ An, ở trước mặt Cửu phẩm đỉnh phong cố ý đạp gãy đầu gối của Tề Vương thế tử, không thể cứu, chờ chết đi.
Nơi xa, lão phu xe hít sâu một hơi:
- Vốn cho rằng hắn là loại khéo đưa đẩy phạm tiện, không nghĩ tới… kẻ này khủng bố như vậy!
Nữ tử trong xe ngựa khẽ nhíu mày, bất quá cuối cùng không nói gì.
Hàn Phượng Thu tức giận đến toàn thân phát run:
- Nhóc con ngươi dám!
Đến từ Hàn Phượng Thu, điểm nộ khí +998+998+998...
Tổ An thì nhàn nhạt nhìn hắn:
- Loại nhất thời nhanh miệng phải trả giá đắt, câu nói này trả cho ngươi, vốn nếu ngươi nói lời dễ nghe, nói không chừng ta sẽ thả hắn, kết quả ngươi muốn lấy loại ngữ khí kia nói chuyện với ta, dường như sợ ta không xuống tay với hắn, ta không thể không hoài nghi, có phải ngươi là thế lực khác xếp nội gián vào Tề Vương phủ, cố ý muốn hại chết thế tử hay không.
Hàn Phượng Thu á khẩu, trong nháy mắt hắn hơi bối rối, sợ bị Tề Vương hiểu lầm.
Có điều rất nhanh hắn tỉnh táo lại:
- Nhanh mồm nhanh miệng, bất quá thế giới này, chỉ dựa vào mồm mép là không có tác dụng!
Vừa nói xong, trường kiếm bên hông hắn đã tự động ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén trực tiếp khóa chặt Tổ An.
Trong nháy mắt đó, Tổ An cảm giác toàn thân nổi da gà, vội vàng giơ Thái A Kiếm lên chặn ở trước người.
Keng, cả người hắn bị chấn lui lại mấy trượng, cổ tay ẩn ẩn thấm ra máu.
Hàn Phượng Thu đã đứng ở bên người Tề Vương thế tử, nửa ngồi xem xét tình huống của hắn:
- Thế tử không sao chứ?
Tề Vương thế tử khó khăn giơ ngón tay lên chỉ Tổ An, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không chết được, trước đánh gãy xương cốt của tiểu tử cho ta!
Từ nhỏ đến lớn, khi nào hắn bị thương nặng như vậy, lúc nào bị khuất nhục như thế, hiện tại hắn chỉ có một ý niệm, chính là trả thù, để Tổ An hối hận đi đến thế giới này.
- Được!
Hàn Phượng Thu đứng lên, khí thế lập tức khóa chặt Tổ An.
Tổ An cười nói:
- Thế tử, chẳng lẽ ngươi quên mình lập xuống Thiên Đạo thệ ngôn? Chúng ta là công bình quyết đấu, nếu ngươi sử dụng thế lực gia tộc trả thù, cẩn thận bị thiên lôi đánh nha.