Hàn Phượng Thu nhíu mày, nếu quả thật lập xuống thệ ước, hắn sẽ không thể xuất thủ.
Ai biết Tề Vương thế tử chỉ vào những tượng băng ngã trái ngã phải kia nói:
- Ai nói ta đang lợi dụng thế lực Tề Vương phủ trả thù ngươi, chỉ bởi vì vừa rồi ngươi giết nhiều quân quan triều đình như vậy, đây chính là tử tội, Hàn thúc thúc chỉ theo luật tróc nã ngươi quy án mà thôi.
Tổ An nhìn mà than thở:
- Vốn ta cho rằng mình đã đủ vô sỉ, nhưng so với ngươi, vẫn là tiểu vu gặp đại vu, vậy mà dùng biện pháp này đến báo thù ta.
Tề Vương thế tử giãy giụa ngồi dậy, muốn bày ra khí chất mây trôi nước chảy, bất quá sau khi bị sét đánh, bất kể che giấu như thế nào, biểu lộ vẫn lộ ra cực kỳ dữ tợn:
- Ngươi không nên hiểu lầm, ta không phải đang trả thù ngươi, vừa rồi chúng ta lập thiên đạo thệ ước, ta làm sao có thể trả thù ngươi.
Uy lực của Thiên Đạo thệ ước, dù là hắn cũng không dám khinh thường, cho nên chỉ có thể tránh đi nguy cơ tiềm ẩn.
Tổ An lạnh lùng nói:
- Ngươi có nghe qua một câu, Thiên Đạo không thể gạt không?
Tề Vương thế tử cười ha ha:
- Cái kia chỉ là lời những người yếu các ngươi dùng để tự an ủi mình mà thôi, phải biết thiên địa bất nhân lấy vạn vật vi sô cẩu, trong mắt Thiên Đạo không có thiện ác, chỉ cần ngươi dựa theo quy tắc của nó làm việc, thì không cần lo lắng.
- Gia hỏa này cưỡng từ đoạt lý.
Cách đó không xa, Sở Ấu Chiêu bất mãn, cảm thấy đối phương đã thề ước, nhưng vẫn trả thù, thật không biết xấu hổ.
Mộ Dung Thanh Hà cũng nhíu mày, thân là võ si, nàng cho rằng thua thì thua, hành vi của thế tử không khỏi quá vô sỉ.
Bất quá ở vị trí tiểu thư Mộ Dung thế gia, nàng lại có chút bội phục thủ đoạn của đối phương, thân là Tề Vương thế tử, nếu thật ngu ngốc ngây thơ, như vậy những thế gia quay xung quanh Tề Vương sẽ phải lo lắng.
- Người yếu?
Tổ An mỉa mai cười một tiếng.
- Vừa rồi là ai bị ta giẫm ở trên mặt đất? Đến cùng ai là người yếu?
Tề Vương thế tử á khẩu, lồng ngực chập trùng kịch liệt, hiển nhiên sự tình vừa rồi bị hắn xem là nhục nhã.
Đến từ Triệu Trị, điểm nộ khí +999+999+999...
Lúc này Hàn Phượng Thu cau mày nói:
- Thế tử, cần gì chấp nhặt tiểu nhân vật như vậy.
Tề Vương thế tử hít sâu một hơi, hắn dù sao cũng không phải loại công tử bột ngồi ăn chờ chết, lập tức kịp phản ứng:
- Không sai, thực lực một người mạnh yếu không phải chỉ nhìn tu vi của mình, còn phải nhìn tư nguyên hắn có thể sử dụng, phương diện này ngươi so với ta, nói một tiếng người yếu đã là cất nhắc ngươi.
Tổ An cười ha ha:
- Vừa rồi là ai ở nơi đó luôn miệng nói, tư bản bên ngoài năng lực đều là không.
Tề Vương thế tử:
- ...
Gia hỏa này còn có thể nói chuyện bình thường không?
Hắn thẹn quá hoá giận, biết công phu mồm mép đấu không lại đối phương, vội vàng quát:
- Hàn thúc thúc, phế hắn!
- Được, thế tử ở bên cạnh nghỉ ngơi thật tốt, xem ta làm sao bào chế con kiến hôi này.
Hàn Phượng Thu xoay người lại, nhìn Tổ An nói.
- Tiểu tử, có thể được lão phu tự mình xuất thủ, đời này của ngươi không uổng.
Tổ An phun một bãi nước miếng, châm chọc nói:
- Bằng ngươi? Chỉ là Cửu phẩm? Có biết ngày bình thường ta còn cùng Địa Tiên, Đại Tông Sư chuyện trò vui vẻ không, Tông Sư chết trong tay ta cũng không phải số ít. Ngươi chỉ là Cửu phẩm, cũng không biết lấy đâu ra tự tin.
Văn đạo nhân, Mễ lão đầu thật là chết ở trong tay hắn, hơn nữa mặc kệ là Mị Ly, Tần Thủy Hoàng hay Thương Vương Vũ Canh, đây đều là tồn tại không thua đương kim Hoàng Đế, luận tầm mắt kiến thức, trên đời này thật không có mấy người vượt qua hắn, đương nhiên sẽ không để một Cửu phẩm đỉnh phong vào mắt.
Chỉ bất quá những chuyện này người khác không biết, rơi vào trong tai chỉ cảm thấy hắn nói mạnh miệng.
Mộ Dung Thanh Hà xì một cái:
- Sở ca ca, tỷ phu của ngươi tu vi không tệ lắm, nhưng cái miệng này quá thích khoác lác.
Khuôn mặt của Sở Ấu Chiêu nóng lên, mặc dù nàng biết tỷ phu lợi hại, nhưng chuyện trò vui vẻ với Địa Tiên, Đại Tông Sư thì hơi quá mức, ta nghe cũng cảm thấy xấu hổ thay hắn.
Nơi xa, phu xe cũng cười hắc hắc:
- Còn giết mấy Tông Sư? Phu nhân, bằng hữu này của ngươi chém gió thật đáng sợ.
Trong xe ngựa vẫn không có đáp lại.
Hàn Phượng Thu tự nhiên không tin:
- Tuổi còn trẻ, lại thích nói sằng nói bậy, hôm nay lão phu thay trưởng bối giáo huấn ngươi một chút, để ngươi rõ ràng cơm có thể ăn bậy, lời nói lại không thể loạn...
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Tổ An đánh gãy:
- Quần ngươi rơi.
Hàn Phượng Thu sững sờ, sau đó cảm thấy hai chân mát lạnh, cúi đầu xem xét, quần đã trượt xuống đến đầu gối.
Chim nhỏ héo rút rét run lẩy bẩy trong gió, nhìn hết sức đáng thương.
Phong phạm cao thủ vừa kiến tạo ra, trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
- A...
Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà vội vàng che mắt xoay người sang chỗ khác, từng cái gương mặt đỏ giống như cà chua.
Thật sự là gặp quỷ, từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, hôm nay nhìn thấy thứ bẩn thỉu nhiều nhất.
Nhưng trong đầu Sở Ấu Chiêu lại nhịn không được hiện ra hình ảnh khi tỷ phu ra vào ở trong người tỷ tỷ, nghĩ thầm nam nhân khác làm sao kém nhiều như vậy?
Tề Vương thế tử như thế, cao thủ Cửu phẩm này cũng như thế.
Tề Vương thế tử lại không cho rằng như vậy, dù Hàn Phượng Thu là đồng bọn của hắn, nhưng trong chớp nhoáng này hắn vẫn không nhịn được muốn cười.
Cố ý nhìn giữa hai chân của đối phương một chút, khóe miệng sắp toét ra đến bên tai, hắn rốt cuộc tìm về tự tin.
Về sau có thể ra ngoài nói mình lợi hại hơn cao thủ Cửu phẩm... Không được không được, đoán chừng Hàn thúc sẽ đập chết ta.