May mắn đây chỉ là gián tiếp ảnh hưởng, bằng không hiện tại chỉ sợ Tổ An sẽ nguy hiểm tính mạng.
Tổ An cười khổ nói:
- Nếu như ta nói ta là bởi vì đại chiến vừa rồi thoát lực, đồng thời không phải cố ý chiếm tiện nghi, ngươi tin không?
Hắn vốn chỉ không muốn anh danh cả đời hủy hoại trong chốc lát, ai biết đối phương trả lời vượt quá hắn dự liệu:
- Ta tin, ngươi tuổi còn trẻ lại có thể liên tục lực chiến Bát phẩm, Cửu phẩm đỉnh phong, có thể chống đến bây giờ mới ngã đã rất khó được.
Tổ An:
- ? ? ?
Lý do này nói ra chính ta cũng không tin? Nữ nhân này không phải ngốc đó chứ?
A, chờ chút, sao quen mắt như vậy.
Lúc này thanh âm của nữ tử rốt cục có một tia oán trách:
- Ngươi vẫn chưa chịu dậy?
- Không có ý tứ, không có ý tứ.
Tổ An cười ngượng, vội vàng đứng dậy.
Hắn đã không phải loại thiếu nam chưa thấy qua việc đời, nhưng vừa rồi co dãn kinh người để trái tim hắn phanh phanh nhảy lên.
Nữ tử mỹ lệ cũng ngồi dậy, sửa sang quần áo, thuận tiện vuốt lại mái tóc.
Lúc này Tổ An mới có cơ hội quan sát nàng, da thịt như sữa bò, bóng loáng kiều nộn, khuôn mặt hoàn mỹ không một tì vết, trên đầu búi tóc cao quý trang nhã, càng tô điểm cái cổ ưu mỹ thon dài.
Trên nóc xe ngựa khảm nạm một viên Dạ Minh Châu to lớn, ánh sáng nhu hòa vẩy xuống trên khuôn mặt của nàng, đường nét khuôn mặt thoáng như được thiên địa phác hoạ thành, không biết là Dạ Minh Châu chiếu sáng nàng hay nàng chiếu sáng Dạ Minh Châu.
- Là ngươi!
Lúc này Tổ An rốt cục nhận ra đối phương, không khỏi vừa mừng vừa sợ, nữ tử trước mắt chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân… Ngọc Yên La.
- Chúng ta lại gặp mặt.
Ngọc Yên La nhàn nhạt cười một tiếng, toàn bộ thùng xe dường như nở rộ hoa tươi.
Trên mặt nàng không có vẻ tức giận khi vừa rồi bị mạo phạm, cũng không có nữ tử thẹn thùng, cả người tự nhiên hào phóng, dường như nàng trời sinh chính là nhân vật chính trong thiên địa này.
- Lần trước từ biệt, không nghĩ tới phong thái của phu nhân vẫn như cũ, thậm chí còn xinh đẹp hơn.
Tổ An khen.
- Ta liền nói vì sao Tề Vương thế tử kia lại biến thành liếm chó, bây giờ thấy là phu nhân, ta rốt cuộc minh bạch.
Đối với hắn ca ngợi, Ngọc Yên La không có để ở trong lòng, phải biết những năm này nàng nghe không biết bao nhiêu câu ân cần tán thưởng:
- Tốc độ phát triển của ngươi để ta rất ngoài ý muốn, lần trước gặp ngươi, đánh mấy sơn tặc Hắc Phong Trại còn có chút phí sức, không nghĩ tới ngắn ngủi mấy tháng, vậy mà có thể so chiêu với Cửu phẩm đỉnh phong.
Tổ An cười hắc hắc:
- Ta nhớ lần trước ngươi nói muốn làm nam nhân của ngươi còn phải chờ mấy năm, hiện tại lấy tốc độ phát triển của ta, có thể kéo bớt thời gian một chút không?
Khí chất mây trôi nước chảy của Ngọc Yên La rốt cục chịu không được, khuôn mặt ửng đỏ, oán trách nguýt hắn một cái:
- Ngươi cái tên này...
Tổ An không thể không thừa nhận, đại mỹ nhân như vậy ngay cả tức giận lên cũng đẹp mắt, có điều hiện tại hắn có sức miễn dịch, rất nhanh khôi phục lại, hậm hực nói:
- Ai bảo ngươi trước đó vong ân phụ nghĩa!
- Ta vong ân phụ nghĩa?
Ngọc Yên La đưa tay ra.
- Trả lại cho ta.
- Cái gì?
Tổ An sững sờ.
- Ngọc bội.
Ngọc Yên La xụ mặt.
- Để tránh ngươi cầm đi khắp nơi giả danh lừa bịp, nói cái gì ta chung tình ngươi, đây là tín vật đính ước cho ngươi...
Dù da mặt của Tổ An còn dày hơn tường thành, nhưng vừa chém gió xong bị người ta vạch trần, cũng xấu hổ muốn chết.
Có điều hắn phản ứng cũng nhanh, lập tức chuyển thủ làm công:
- Ngươi là thật vong ân phụ nghĩa nha, lần trước cứu ngươi, ngươi cho ta ngọc bội này, còn nói sẽ báo đáp, kết quả ta đi Ngọc gia tìm ngươi, lại bóng người cũng không thấy, hiện tại thật vất vả tìm được, ngươi lại muốn thu hồi ngọc bội?
Ngọc Yên La giải thích:
- Lúc ấy ở Minh Nguyệt Thành phát sinh rất nhiều chuyện, ta không thể không rời đi, cho nên mới không có cơ hội cám ơn ngươi, bất quá về sau ta đã bổ khuyết nha.
- Ngươi bổ khuyết cái gì?
Tổ An hơi nghi hoặc.
Ngọc Yên La mỉm cười:
- Bằng không ngươi cho rằng vì sao có thể giữ được tính mạng ở trong tay Hoàng Thượng?
Lúc này trong Tề Vương phủ, sắc mặt Tề Vương âm trầm nhìn nhi tử bị bổ giống như than cốc:
- Đây là ai làm!
Tề Vương thế tử há hốc mồm, vốn muốn ôm bắp đùi cha kêu khóc, để hắn giúp mình báo thù, nhưng lập tức nghĩ tới mình và Tổ An thề độc, không thể xin phụ thân xuất thủ, liền cố nhịn xuống.
Hơn nữa hắn cũng minh bạch, lấy tính tình của phụ thân, ở trước mặt hắn khóc lóc kể lể hơn phân nửa sẽ tác dụng ngược.
Hàn Phượng Thu thấy hắn trầm mặc, vội vàng đi ra nói:
- Là tiểu tử Tổ An kia.
- Tổ An?
Tề Vương nhướng mày.
- Cao nữa cũng chỉ Lục Thất phẩm, làm sao có thể đánh ngươi thành như vậy?
Khuôn mặt của Tề Vương thế tử đỏ bừng, đây cũng là địa phương hắn không thể lý giải, hắn nghĩ mãi mà không rõ, mình đường đường Bát phẩm, tại sao lại thua tiểu tử kia, hơn nữa còn thua thảm hại như vậy.
Lúc này Hàn Phượng Thu ở một bên giải thích:
- Thân pháp của tiểu tử kia có chút quỷ dị, ngay cả ta cũng xém chút bắt không được hắn, thế tử ở trong tay hắn ăn thiệt thòi là rất bình thường.
- Ngay cả ngươi cũng bắt không được?
Tề Vương động dung, coi như hắn không tín nhiệm thực lực của nhi tử, nhưng rất rõ ràng thực lực của Hàn Phượng Thu, mặc kệ là tu vi hay kinh nghiệm thực chiến, hắn đều không thiếu, ngay cả hắn cũng bắt không được Tổ An, tiểu tử này là dạng yêu nghiệt gì.
Hàn Phượng Thu đỏ mặt, vội vàng bổ sung:
- Chủ yếu là bởi vì trong kinh thành hạn chế phi hành, bằng không tốc độ của hắn lại nhanh, ta cũng có biện pháp khống chế. Coi như thế, về sau ta cũng thiếu chút nữa khống chế hắn, đáng tiếc Phúc bá ở dưới tay Ngọc phu nhân đi ra ngăn cản, ta chỉ có thể mang theo thế tử trở về.