Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1250 - Chương 1250: Quân Cờ Cùng Đánh Cờ Người

Chương 1250: Quân cờ cùng đánh cờ người Chương 1250: Quân cờ cùng đánh cờ người

- Ngọc phu nhân?

Hô hấp của Tề Vương thoáng cái dồn dập.

- Lại là Ngọc Yên La?

- Ừm, đúng là nàng.

Hàn Phượng Thu đáp.

Tề Vương thế tử nhìn thấyphụ thân thất thố, vốn hắn cần phải thay mẫu thân bất bình, nhưng năm đó nhìn thoáng qua Ngọc Yên La, thân là nam nhân, hắn thực rất lý giải thái độ của phụ thân.

- Nàng đã hồi kinh?

Tề Vương kích động, đi qua đi lại trong phòng, sau cùng đứng bên cửa sổ, nhìn về một hướng trong kinh thành, ánh mắt dần dần bình tĩnh lại.

- Đáng tiếc cảnh còn người mất, nếu như mười năm trước, bản Vương sẽ liều lĩnh đi gặp nàng, đáng tiếc hiện tại không có tâm tình.

Hàn Phượng Thu ở một bên vuốt mông ngựa nói:

- Vương gia lấy đại cục làm trọng, quả thật là phúc của chúng ta.

Bây giờ trọng tâm của Tề Vương đều ở tranh đoạt hoàng vị, không trầm mê nữ sắc xác thực để bọn hắn an tâm.

Tề Vương xoay người lại:

- Tại sao Ngọc Yên La lại cứu Tổ An?

Hàn Phượng Thu lắc đầu, chuyện này đến bây giờ hắn còn không hiểu ra sao.

Lúc này Tề Vương thế tử nhỏ giọng nói:

- Có thể là do trước đó Tổ An cứu bọn họ...

Sau đó kể lại sự tình Tổ An ngăn cản tuấn mã.

Tề Vương âm thầm gật đầu:

- Kế hoạch này của ngươi không tệ, khắp nơi nắm lấy luật pháp triều đình, cũng không uổng công vi phụ bồi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy.

Trong lòng Triệu Trị vui vẻ:

- Đa tạ phụ thân!

Phải biết Tề Vương không phải chỉ có hắn là nhi tử, áp lực của hắn rất lớn, tự nhiên hy vọng có thể lấy ưu thế tuyệt đối áp đảo người khác, miễn cho những người kia sinh ra suy nghĩ không nên có.

Cái ưu thế này từ nơi nào đến, đương nhiên là phụ thân yêu thích.

Nhưng lúc này Tề Vương lại hừ một tiếng:

- Đáng tiếc làm không hoàn mỹ, nếu thiết lập ván cục, vì sao không tự mình an bài một chiếc xe ngựa?

Triệu Trị giải thích:

- Ta lo lắng như vậy quá tận lực, Liễu gia, Mạnh gia, Bích gia sẽ phản kích, cho nên tìm một xe ngựa qua đường, chúng ta quan sát qua, xe ngựa kia rất bình thường, ai biết lại là của Ngọc Yên La.

- Hừ, cái này kêu là cẩn thận mấy cũng có sơ sót.

Tề Vương khiển trách.

- Coi như những người kia nghi vấn thì thế nào, đến thời điểm chứng cớ rành rành, bọn họ nhiều lắm chỉ sủa loạn vài tiếng mà thôi, nhưng ngươi do dự, ngược lại làm hại toàn bộ ván cục thất bại, quả thực là vì nhỏ mất lớn. Nhớ kỹ, về sau làm việc phải phân rõ ràng những phong hiểm mà ngươi có thể gánh chịu, những phong hiểm kia ngươi tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.

- Phụ vương dạy rất đúng!

Triệu Trị vội vàng đứng dậy muốn hành lễ, đáng tiếc đầu gối đau nhức kịch liệt để hắn rên lên.

- Đầu gối gãy rồi?

Lúc này Tề Vương mới kiểm tra thương thế của hắn, sắc mặt âm trầm như nước.

- Hài nhi vô năng, làm phụ thân mất mặt.

Triệu Trị biết phụ thân rất ghét kiếm cớ, còn không bằng thái độ thành khẩn tự nhận sai.

Quả nhiên, nghe hắn nói, thần sắc của Tề Vương giãn ra, tay nhẹ nhàng vuốt qua đầu gối, trong lòng bàn tay nổi lên hai đoàn bạch quang.

Trên mặt Triệu Trị đầu tiên là hiện ra thần sắc đau nhức kịch liệt, qua một lát mới dần dần thư giãn:

- Đa tạ phụ vương!

Hàn Phượng Thu âm thầm bội phục, tu vi của chủ nhân quả nhiên thâm bất khả trắc, thương thế như vậy lại có thể tuỳ tiện chữa trị, trước đó ta đã kiểm tra, mình căn bản bất lực.

- Như vậy chỉ để hai chân không lưu lại tai hoạ ngầm mà thôi, lát nữa tìm mấy Thái Y đến trị liệu, thương thế của ngươi muốn hoàn toàn khôi phục, ít nhất cũng phải mấy tháng.

Tề Vương lạnh lùng nói.

- Như vậy cũng tốt, có thể để ngươi ở nhà đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, miễn cho đi ra ngoài mất mặt xấu hổ.

Trong mắt Triệu Trị lóe lên vẻ không cam lòng, nhưng không dám phản bác:

- Vâng!

Lúc này trong lòng hắn hận Tổ An tới cực điểm, nghĩ thầm chờ thương thế của ta tốt lên, nhất định phải chém ngươi thành muôn mảnh!

Đến từ Triệu Trị, điểm nộ khí +999+999+999...

- Được rồi, nói cụ thể tình huống lúc đó đi.

Tề Vương vỗ góc áo, ngồi ở trên ghế.

Hiện tại lo lắng lớn nhất trong lòng hắn là chiến lực của Tổ An không tầm thường, có phải công lao của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh hay không, nếu quả thật thần kỳ như vậy, Hoàng Thượng tu luyện chẳng phải sẽ...

Triệu Trị cố nén đau đớn, tận lực ngồi thẳng thân thể kể lại chi tiết.

Tề Vương vừa nghe vừa phân tích:

- Thân pháp quỷ dị của Tổ An hẳn đến từ Quỳ Hoa Huyễn Ảnh của Mễ thái giám, trong khoảng thời gian Mễ thái giám giấu ở Minh Nguyệt Thành, chắc hẳn xem hắn như truyền nhân bồi dưỡng. Bất quá mặc dù là Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, cũng không đến mức thần kỳ như vậy.

Hàn Phượng Thu cũng nói:

- Vương gia nói làm ta cảm thấy thân pháp của tiểu tử kia rất giống Quỳ Hoa Huyễn Ảnh trong truyền thuyết, nhưng lại có chút không giống, cụ thể không giống chỗ nào, ta cũng nói không rõ ràng.

Tề Vương ân một tiếng, nhìn về phía nhi tử, giọng nói có chút bất mãn:

- Coi như thân pháp của đối phương quỷ dị, nhưng ngươi dù sao cũng là Bát phẩm, tại sao lại bị đánh thảm như vậy?

Triệu Trị đỏ mặt, vội vàng nói:

- Vốn ta một mực chiếm thượng phong, lúc đó bởi vì thân pháp của hắn quá quỷ dị, ta lười chơi trốn tìm, thi triển Bá Hoàng Thánh Lôi, muốn dùng lôi hải làm cho hắn không chỗ tránh né.

Hàn Phượng Thu âm thầm gật đầu, trước đó hắn thi triển mưa kiếm cũng có ý định như vậy, đối phó loại thân pháp quỷ dị kia, làm công kích phạm vi lớn.

- Sau đó thì sao?

Tề Vương lại thờ ơ, nhìn bộ dáng thê thảm của nhi tử, hắn rõ ràng chiêu này khẳng định là lựa chọn sai lầm.

Lúc này Triệu Trị mới bi phẫn nói:

- Nhưng không biết nơi nào toát ra một thủy cầu to lớn, bỗng nhiên xối ở trên người ta, làm hại tất cả sấm sét đều bổ tới ta, toàn thân ta tê liệt, lúc này mới bị Tổ An đánh...

Bình Luận (0)
Comment