Nghĩ đến mình bị đối phương giẫm ở dưới lòng bàn chân, đồng thời đầu gối bị đánh gãy, hắn liền uất ức không thôi.
Tề Vương liếc hắn một cái, thấy hắn không có thật khóc mới hài lòng gật đầu:
- Những năm này ngươi trôi qua quá thuận, có giáo huấn như vậy cũng tốt.
Triệu Trị không dám phản bác, chỉ có thể đáp:
- Vâng!
Hàn Phượng Thu vội vàng đi ra nói chuyện thay thế tử:
- Xem ra hẳn là có cao thủ Thủy hệ mai phục, thời điểm then chốt xuất thủ ám toán thế tử, bằng không thế tử đã sớm khống chế Tổ An.
- Cao thủ Thủy hệ?
Tề Vương trầm tư một lát, cũng chấp nhận loại thuyết pháp này, dù sao Tổ An biểu hiện ra tựa hồ là Băng hệ, không thể sử dụng chiến kỹ Thủy hệ, bên cạnh còn có cao thủ Thủy hệ ẩn núp, nhưng sẽ là ai chứ?
Trong đầu hắn điểm qua các cao thủ Thủy hệ trong kinh thành, có thể vô thanh vô tức ám toán Triệu Trị, chí ít cũng phải như Hàn Phượng Thu, trong đầu hắn hiện lên mấy nhân tuyển, vô ý thức cảm thấy bọn hắn không có khả năng làm loại chuyện này, nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy mỗi người đều có động cơ, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Lúc này Triệu Trị oán hận nói:
- Chờ thương tổn ta khỏi hẳn, nhất định sẽ rút gân lột da họ Tổ, mới có thể giải mối hận trong lòng.
Trải qua bọn họ phân tích, hắn cũng kịp phản ứng, không phải Tổ An lợi hại như thế nào, chỉ là bởi vì có cao thủ Thủy hệ ở trong bóng tối giúp, đối phương chỉ dựa vào thân pháp quỷ mị mà thôi, thật đánh nhau làm sao có thể là đối thủ của mình.
Tề Vương hừ lạnh:
- Ngươi còn ngại mất mặt chưa đủ, lo ổn định dưỡng thương, thương thế tốt lên chỗ nào cũng không được đi, đừng quên Thiên Đạo thệ ngôn của mình!
Triệu Trị gấp:
- Ta không dùng lực lượng của Vương phủ là được, lần sau có phòng bị, ta diệt họ Tổ dễ như trở bàn tay.
Tề Vương có chút thất vọng liếc hắn:
- Ngươi cho rằng ngươi chỉ đại biểu một mình ngươi? Hiện tại ở thời kỳ mấu chốt, cây to đón gió, trong triều không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn ta, bản Vương từ trước đến nay giữ mình trong sạch, bọn họ không bắt được nhược điểm gì, lúc này ngươi nhảy ra ngoài, chẳng phải cho người ta lý do sao?
Triệu Trị rốt cuộc minh bạch phụ vương lo lắng, nhưng trong lòng hắn vẫn kìm nén hỏa khí:
- Nhưng sự kiện này chẳng lẽ bỏ qua như vậy? Hắn ở trước mặt mọi người đạp gãy hai chân ta, nếu không để hắn trả giá nặng nề, tất cả mọi người sẽ nghĩ Tề Vương phủ chúng ta dễ khi dễ, như thế càng phiền toái hơn. Ta mất mặt là nhỏ, phụ vương ngài mất mặt mới lớn!
Tề Vương cười lạnh:
- Đừng có dùng những tâm kế kia với bản Vương, ta có nói buông tha hắn sao?
Hai mắt Triệu Trị nhất thời tỏa sáng:
- Không biết phụ vương có cao chiêu gì.
Tề Vương hừ lạnh, lần nữa đứng dậy, cả người bộc phát ra khí thế:
- Hôm nay cho ngươi học một khóa, nhiều khi làm việc không cần lỗ mãng xông về phía trước, coi như lại sắc bén cũng chỉ là con cờ, ngươi phải nhảy ra bàn cờ, làm một người đánh cờ.
- Người đánh cờ?
Triệu Trị giật mình, như có điều suy nghĩ.
Tề Vương cười cười:
- Muốn đối phó Tổ An, ngươi không cần tự mình xuất thủ, có người còn muốn mạng hắn hơn ngươi, chỉ cần dùng tốt con cờ kia, không phải hơn ngươi xông pha chiến đấu sao?
Hai mắt Triệu Trị tỏa sáng:
- Ngài là nói Thạch gia?
Hắn không đến 40 thì tu luyện tới Bát phẩm, tuy từ nhỏ có lượng lớn tư nguyên của Tề Vương phủ bồi dưỡng, nhưng cũng nói hắn thiên tư thông minh, tuyệt đối không phải kẻ ngu dốt.
Tề Vương gật đầu:
- Trước đó vài ngày Thạch Côn chết ở Đông Cung, nghe nói là Thái Tử Phi vô ý làm bị thương, Thạch gia nén giận trong bụng, không nói Thái Tử Phi vô ý, xem như hữu ý, Thạch gia cũng không cách nào trả thù. Nhưng không cách nào trả thù Thái Tử Phi, không có nghĩa là không có cách nào trả thù người khác. Thạch Côn xảy ra ngoài ý muốn, xét đến cùng là do Tổ An. Đến bây giờ Thạch gia còn chưa động thủ, hoặc là chưa ý thức được điểm này, hoặc là có chỗ cố kỵ, ngươi cần làm là giúp bọn họ một tay.
Thần sắc của Triệu Trị chấn động:
- Phụ vương quả nhiên cao minh, cử động lần này không chỉ có thể để Thạch gia đi đối phó Tổ An, còn có thể triệt để kéo Thạch gia đang trung lập đến trận doanh của chúng ta, dù sao Thạch Côn là nhi tử Đại Tư Mã thương yêu nhất, hắn chết ở trong tay Thái Tử Phi, nếu Thái Tử đăng cơ, hắn đã định trước không cách nào báo thù, chỉ có hợp tác với chúng ta, mới có thể báo thù rửa hận.
Trên mặt Tề Vương rốt cục lộ ra nụ cười:
- Không tệ, không uổng công ta vun trồng ngươi.
Triệu Trị vội vàng khiêm tốn, vừa quyết tâm nói:
- Họ Tổ, lần này xem ngươi chết như thế nào!
Đồng thời trong lòng âm thầm suy nghĩ, muốn trả thù một nam nhân, không ai qua được ở trên nhục thể đánh bại hắn, lại cướp đoạt thê nữ hắn, nghe các nàng rên rỉ ở trên giường.
Hừ, tìm cơ hội đi đoạt Sở Sơ Nhan, đến thời điểm ở trước mặt Tổ An ôm nàng tùy ý đùa bỡn, xem gia hỏa kia sẽ có biểu tình như thế nào!
- Hắt xì!
Lúc này trong xe ngựa, Tổ An hắt hơi, vô ý thức xoa xoa cái mũi.
- A, người nghĩ tới ta còn nhiều nha.
Ngọc Yên La hé miệng cười nói:
- Ta nhìn hơn phân nửa là muốn giết ngươi, năng lực kéo cừu hận của tiểu tử ngươi quá mạnh.
Tổ An giang hai tay:
- Ai bảo ta ưu tú như vậy, có câu cây cao chịu gió lớn.
Ngọc Yên La:
- ...
Sao gia hỏa này có thể vô sỉ đến như vậy?
Tổ An thu hồi nụ cười:
- Bây giờ ta mới biết nguyên lai là vì phu nhân, Hoàng Thượng mới thả ta một con đường sống, ở chỗ này đa tạ phu nhân.
Hắn sợ hãi không thôi, còn tưởng mình là nhờ Mũ Tha Thứ, nguyên lai còn có nàng ở phía sau giúp đỡ.