Khó trách lúc trước Hoàng Đế nói có người xin giúp, lúc đó còn tưởng là Tần Vãn Như.
- Ban đầu ở Minh Nguyệt Thành, ngươi cũng cứu tính mạng của ta, ta chỉ tri ân đồ báo mà thôi.
Ngọc Yên La cười như không cười nói.
- Hi vọng không bị người hiểu lầm vong ân phụ nghĩa là được.
Tổ An cười ngượng, vừa rồi luôn mồm chỉ trích đối phương, hiện tại có chút xấu hổ, hắn vội vàng nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi, ngươi có hộ vệ lợi hại như vậy, vì sao ban đầu ở Minh Nguyệt Thành còn xém chút bị Hắc Phong Trại khi dễ?
Ngọc Yên La sâu kín thở dài, trong mắt có chút đau thương:
- Lúc đó phát sinh rất nhiều chuyện...
Tổ An vốn còn chờ nghe bát quái, kết quả chờ nửa ngày không có đoạn sau.
Cách một hồi Ngọc Yên La mới hồi phục tinh thần lại:
- Không có ý tứ, thất thố để ngươi chê cười.
Tổ An cười nói:
- Trên đời này không biết bao nhiêu nam nhân muốn thưởng thức bộ dáng thất thố của phu nhân lại không được, ta vui vẻ còn không hết, sao lại chế giễu phu nhân chứ.
- Cái miệng này của ngươi quả nhiên lợi hại.
Ngọc Yên La nhịn không được cười lên.
- Tuy ta không biết vì sao phu nhân ngươi ưu sầu, nhưng không sự tình gì không thể trôi qua, sẽ có người tự nhiên hiểu nhau, phu nhân nên nhìn thoáng một chút.
Tổ An ánh mắt thanh tịnh nhìn nàng.
- Không sự tình gì không thể trôi qua...
Ngọc Yên La lẩm bẩm, rất nhanh hai mắt tỏa sáng.
- Vốn cho rằng ngươi chỉ biết làm người tức giận, không nghĩ tới cũng biết an ủi người, cái gọi là người tự nhiên hiểu nhau là nói chính ngươi sao?
Tổ An lắc đầu:
- Ta vẫn có tự mình hiểu lấy, hiện tại chỉ sợ ta còn không có tư cách cùng phu nhân hiểu nhau, bất quá tương lai như thế nào không ai nói chắc được.
- Không ngại ta lớn tuổi?
Khóe miệng của Ngọc Yên La hơi giương lên, ánh mắt giống như cười mà không phải cười hỏi.
Tổ An đỏ mặt:
- Đó là ta lừa gạt tiểu tử ngốc Triệu Trị, phu nhân chớ để ở trong lòng. Phu nhân xinh đẹp như vậy, nhìn bề ngoài làm muội muội của ta còn chê bé đấy.
Ngọc Yên La hơi đỏ mặt, ngày bình thường những người kia nhìn thấy nàng đều quy quy củ củ, sợ lưu lại ấn tượng không tốt, kết quả gia hỏa này nói đùa tự nhiên như thế, hết lần này tới lần khác lại không chọc nàng phiền chán.
Nàng xì một cái:
- Ngươi chỉ biết nói loạn, trước trả ngọc bội cho ta, miễn cho ngươi lại cầm đi giả danh lừa bịp.
Tổ An lấy ngọc bội ra đưa cho nàng, so với ngọc bội, tay nàng ngược lại càng ôn nhuận đẹp mắt hơn.
Ngọc Yên La ngoài ý muốn, vốn cho rằng đối phương sẽ từ chối bá chiếm, không nghĩ tới hắn dễ dàng bỏ qua như vậy.
Trong mắt không khỏi có chút hân thưởng:
- Ngươi đắc tội Tề Vương thế tử, tiếp xuống có tính toán gì không?
Tổ An mỉm cười:
- Yên tâm đi, bọn họ không làm gì được ta.
Từ lúc ở trên đường hồi kinh, Tề Vương phái thích khách giết hắn, song phương đã định trước không cách nào hòa hợp, về sau Hoàng Đế phái nhiệm vụ, hữu nghị bên Đông Cung, đều đã chú định đoạn tuyệt với Tề Vương, nói cách khác, hắn lưng tựa những thế lực kia, Tề Vương muốn động hắn cũng không dễ dàng.
Ngọc Yên La nói:
- Nếu là người khác nói lời này, ta khẳng định sẽ cảm thấy hắn cuồng vọng, bất quá ngươi không giống, từ khi biết ngươi, ngươi tựa hồ một mực sáng tạo kỳ tích, ta tin tưởng ngươi sẽ gặp dữ hóa lành, nếu quả thật gặp phải cục diện không cách nào giải quyết, có thể tới tìm ta, tuy ta không nhất định bảo vệ được ngươi, nhưng vẫn có thể trợ giúp một chút.
- Đa tạ phu nhân!
Tổ An vui vẻ, thân phận của nàng và tư nguyên có thể vận dụng, tuyệt đối không phải người bình thường so sánh được, có nàng hứa hẹn, cũng coi như Miễn Tử Kim Bài.
Hai người lại trò chuyện một chút, Ngọc Yên La liền từ biệt, lần này nàng bí mật hồi kinh, đồng thời không muốn ở lại chỗ này quá lâu.
Tổ An từ trong xe ngựa đi ra, thần sắc phu xe cổ quái dò xét hắn, lại ở trên người hắn ngửi ngửi, không có ngửi được vị đạo cổ quái mới yên lòng:
- Tiểu tử ngươi không tệ, ta xem trọng ngươi, ha ha ha...
Sau khi nói xong liền giương roi ngựa, lái xe chạy nhanh rời khỏi nơi đây.
- Bệnh thần kinh sao, cười bỉ ổi như vậy.
Sở Ấu Chiêu vội vàng chạy tới, hiển nhiên còn canh cánh trong lòng.
- Tỷ phu không sao chứ, có bị nữ yêu tinh kia... Khụ khụ, có chuyện gì không?
- Ta có thể có chuyện gì.
Tổ An kỳ quái nhìn nàng.
Sở Ấu Chiêu đỏ mặt, vội vàng nói:
- Nữ nhân trong xe ngựa là ai vậy?
- Một nữ nhân xinh đẹp.
Trong đầu hiện ra bộ dáng của Ngọc Yên La, Tổ An cảm thán, tại sao thượng thiên lại chiếu cố một nữ nhân như thế, tất cả hoàn mỹ đều giao cho nàng.
Ân, nàng và ta là tuyệt phối.
Sở Ấu Chiêu thấy hắn không nói thêm gì nữa, nhất thời gấp:
- Đến cùng nàng là ai vậy hả.
Mộ Dung Thanh Hà cũng mở to mắt, trong lòng tràn ngập hiếu kỳ, đến cùng là nữ nhân như thế mới có thể để cao thủ đỉnh phong cam tâm tình nguyện làm phu xe?
Tổ An không kiên nhẫn:
- Con nít con nôi nghe ngóng những thứ này làm gì, thân phận của người ta phải giữ bí mật, ta làm sao có thể tùy ý tiết lộ.
- Ngay cả ta cũng không thể nói?
Sở Ấu Chiêu nghiến răng.
Tổ An trợn trừng mắt:
- Ngươi cũng không phải lão bà của ta.
- Ngươi...
Sở Ấu Chiêu hận không thể xông lên hung hăng cắn hắn một cái.
Vẻ mặt của Mộ Dung Thanh Hà nghi hoặc, chẳng lẽ gia hỏa này thích nam sắc? Hừ, Sở ca ca nhà ta xinh đẹp như thế, ta nhất định phải bảo vệ tốt hắn!
Đúng lúc này, một trận tiếng oanh minh truyền đến, mấy người quay đầu nhìn, chỉ thấy một đội nhân mã lao nhanh tới.
Sở Ấu Chiêu vội vàng đi tới bên người Tổ An:
- Tỷ phu cẩn thận!