Nàng tưởng người Tề Vương phủ trở về báo thù, nhưng Mộ Dung Thanh Hà lại thấy rõ ràng, nhỏ giọng nói:
- Là người Đông Cung.
Sở Ấu Chiêu sững sờ, lúc này đội kỵ sĩ xông lại, bao bọc vây quanh mấy người.
Ngay sau đó đằng sau xuất hiện một chiếc xe ngựa, bên cạnh có thái giám vén rèm xe, một nữ tử trang phục lộng lẫy chậm rãi đi tới, trên đầu kim sa và ngọc thạch ở dưới ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ, cực kỳ hoa lệ quý khí.
- Gặp qua Thái Tử Phi!
Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà đều là người trong kinh thành, tự nhiên nhận biết Bích Linh Lung, tuy phân thuộc trận doanh khác biệt, nhưng không thể không thừa nhận nữ nhân này rất đẹp, càng hiếm thấy hơn là trên người tự có quý khí.
Thái Tử Phi nhìn hai người hơi gật đầu, đối phương là Tề vương nhất mạch, nàng không cần thiết nhiệt tình, bảo trì lễ phép cơ bản là được.
Sau đó đi về phía Tổ An, mắt phượng trên dưới dò xét hắn một phen, thấy hắn không có thương thế gì mới âm thầm buông lỏng một hơi:
- Nghe nói Tổ đại nhân xảy ra chuyện, bản cung vừa vặn đi ngang qua, bọn họ không có làm gì ngươi chứ?
Nói xong ánh mắt nghi ngờ nhìn Sở Ấu Chiêu và Bích Linh Lung, Tề Vương phái hai người kia đối phó Tổ An, không khỏi quá bất cẩn rồi.
Tổ An vội vàng nói:
- Thái Tử Phi hiểu lầm, bọn họ là bằng hữu của ta.
- Bằng hữu?
Thái Tử Phi nhíu mày, gia hỏa này làm bằng hữu với người Tề vương nhất mạch? Thật đúng là có ý tứ.
Mộ Dung Thanh Hà buông lỏng một hơi:
- Trong nhà chúng ta còn có chuyện, xin cáo lui trước.
Mộ Dung thế gia xưa nay đối nghịch với Thái Tử, nàng lưu lại nơi này rất không được tự nhiên.
Đồng thời lôi kéo Sở Ấu Chiêu rời đi, Sở Ấu Chiêu vốn có chút không tình nguyện, bất quá biết Thái Tử Phi ở chỗ này, nàng cũng không chen lọt, lại thêm thời gian dài sống ở Tần gia, quan hệ với Đông Cung không tốt, cho nên bị người Đông Cung vây quanh cũng không được tự nhiên, thế là theo rời đi, thời điểm rời đi còn ủy khuất liếc nhìn Tổ An.
Thái Tử Phi tự nhiên không có khả năng giữ bọn họ lại, nhìn hai người rời đi, nàng nhịn không được nói:
- Xem ra ngươi và em vợ quan hệ còn rất tốt nha.
Ánh mắt của Sở Ấu Chiêu lúc rời đi không giấu diếm được nàng, nàng có chút hiếu kỳ, trước đó Sở gia không phải ở bước ngoặt nguy hiểm trục xuất hắn khỏi gia môn sao, sao song phương còn bảo trì quan hệ tốt như vậy?
Tổ An cười nói:
- Ta trừ dáng dấp đẹp trai còn có một ưu điểm, là lực tương tác mạnh, người bình thường tiếp xúc ta lâu sẽ kìm lòng không được thích ta.
Thái Tử Phi:
- ...
Vì sao nhìn thấy gia hỏa này vui cười liền muốn đánh hắn như vậy.
- Không có việc gì thì cùng về Đông Cung đi.
Nàng hừ một tiếng, trực tiếp trở về xe ngựa.
- Được.
Tổ An nghĩ thầm tuy Thái Tử Phi này miệng không khách khí, nhưng đối với hắn còn rất tốt, biết hắn gặp nguy hiểm liền lập tức chạy tới, hiện tại trong lòng khó chịu, nhưng lo lắng hắn bị Tề Vương phủ trả thù, mang theo hắn về cung.
Một đường không nói chuyện, ở trước mặt nhiều người như vậy, Tổ An không cách nào công nhiên đi vào xe ngựa nói chuyện với nàng.
Rất mau trở lại Đông Cung, Tổ An ngạc nhiên phát hiện Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn đang quỳ ở cửa ra vào bị phạt, hắn không khỏi kinh hãi:
- Hai vị làm sao vậy? Đến cùng ai dám như thế với thị vệ của Đông Cung? Quả thực là buồn cười!
- Ta phạt.
Lúc này Thái Tử Phi từ phía sau đi tới, Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn nhìn Tổ An cười khổ, sau đó ủ rũ cụp đầu quỳ ở nơi đó.
Tổ An nhịn không được hỏi:
- Vì sao Thái Tử Phi phạt bọn họ?
Thái Tử Phi nhàn nhạt nhìn hai người:
- Bọn họ lôi kéo ngươi nghỉ đêm ở Giáo Phường Ty, hơn nữa sau khi sự việc xảy ra còn không cùng ngươi đồng thời trở về, cho nên ngươi lạc đàn rơi vào bẫy rập của Tề Vương phủ, may mắn ngươi hữu kinh vô hiểm, bằng không bọn họ bị trách phạt tuyệt đối không chỉ như thế.
Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn u oán, rõ ràng là Tổ An dẫn bọn hắn đi Giáo Phường Ty, sao lại thành bọn họ dẫn Tổ An đi.
Bất quá Tổ An vì mời khách mà gặp phải nguy hiểm, bọn họ cũng không tiện đi ra phá.
Tổ An giật mình, không nghĩ tới nàng quan tâm mình như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt sáng rực của hắn, Thái Tử Phi đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt đỏ bừng:
- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, bất kỳ người Đông Cung nào bị Tề Vương phủ nhằm vào, bản cung đều sẽ dốc toàn lực cứu giúp, tuyệt đối không phải nhằm vào ngươi.
Tổ An cười cười:
- Đa tạ Thái Tử Phi, về sau thuộc hạ nhất định cúc cung tẫn tụy với Thái Tử Phi, chết thì mới dừng.
Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn mở to mắt, nhìn người ta tâng bốc có văn hóa chưa kìa, đại ca quả nhiên không hổ là đại ca.
Hai mắt của Thái Tử Phi cũng tỏa sáng, không nghĩ tới hắn lại nói ra lời kinh điển như vậy, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng nhiều mấy phần thưởng thức, không hổ là nhân vật để cha con Tề Vương liên tiếp ăn quả đắng.
Bất quá lá gan của gia hỏa này không khỏi quá lớn, vậy mà nhìn chằm chằm mình không nháy mắt?
Hừ, nếu bản cung dời mắt, chẳng phải lộ ra sợ hắn? Về sau còn làm sao khống chế hắn?
Chuyện cười!
Sau đó nàng kiên trì không dời mắt, chờ đối phương dời trước, ai biết da mặt của Tổ An quá dày, căn bản không có ý dời.
Hai người cứ nhìn như vậy, dần dần Thái Tử Phi chịu không được, khuôn mặt đỏ ửng.
Người bên cạnh thần sắc cổ quái, sao nhìn Thái Tử Phi và Tổ đại nhân như thâm tình đối mặt vậy, nhưng làm sao có thể.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một mập mạp lại gần:
- Cái gì là Giáo Phường Ty?
Thái Tử Phi rốt cục lấy lại tinh thần, thuận thế thu hồi ánh mắt, tức giận trừng Thái Tử một cái, ngữ khí buồn bực:
- Một địa phương bẩn thỉu, ngươi tuyệt đối không được đi.
- A...