Hắn thừa dịp Hoàng Đế tâm tình tốt, cố ý vẻ mặt đau khổ nói:
- Đáng tiếc cái này triệt để làm mất lòng bên Tề Vương, tiếp xuống Tề Vương muốn trả thù mà nói, ta sẽ chết chắc.
- Yên tâm, lấy tính cách của Tề Vương, hơn phân nửa sẽ không trực tiếp đối phó ngươi, mà khống chế người khác tới, ngươi ngay cả Triệu Trị và Hàn Phượng Thu cũng có thể đối phó, người khác làm gì được ngươi.
Hoàng Đế vui vẻ, nghĩ thầm trước đó còn xem nhẹ gia hỏa này, nhìn trước mắt phát triển, coi như hắn không hoàn thành nhiệm vụ giao bí tịch giả cho Tề Vương, cũng có thể tạo được tác dụng lớn.
Những ngày này, cây gậy quấy phân kia để bên Tề Vương nhức cả đầu.
Tổ An âm thầm buông lỏng, mặc dù Hoàng Đế không có cam đoan gì, nhưng hắn chắc chắn sẽ không ngồi nhìn Tề Vương tự tay đối phó mình.
Những ngày này cố ý cao điệu đối nghịch Tề vương nhất mạch, trừ bị bất đắc dĩ, còn có một bộ phận nguyên nhân rất lớn là trang cho Hoàng Đế nhìn.
Chỉ có ở trước mặt hắn chứng minh năng lực và không đội trời chung với Tề Vương, hắn mới có thể triệt để tin tưởng mình, đồng thời nguyện ý bảo vệ mình, mà không phải xem như một con cờ tùy thời có thể bỏ qua.
- Đúng rồi, bóng nước đột nhiên xuất hiện kia là chuyện gì xảy ra?
Hoàng Đế dường như lơ đãng hỏi.
Trong lòng Tổ An run lên, sự tình vừa phát sinh, hết thảy chi tiết hắn đều biết rõ ràng như vậy, năng lực tình báo của Tú Y Sứ Giả thật lợi hại.
May mắn ta đã sớm chuẩn bị!
Hắn lập tức a một tiếng, giả vờ ngoài ý muốn:
- Ta còn tưởng là Hoàng Thượng ngài ở trong bóng tối phái cao thủ bảo vệ ta.
Hoàng Đế á khẩu, ngô một tiếng, cũng không biện giải, dường như hắn thật phái người bảo hộ Tổ An.
Nhưng trong lòng âm thầm suy nghĩ, đến cùng là thế lực phương nào đang trợ giúp?
Sở gia? Nhưng hiện tại tu vi của Sở Trung Thiên bất quá là Bát phẩm, nào có năng lực giúp hắn.
Chẳng lẽ còn có thế lực trẫm không biết cuốn vào?
Thân là Hoàng Đế, hắn rất không thích loại sự tình không chắc chắn, bất quá biết lại hỏi tới cũng không có kết quả gì, liền chuyển sang chuyện khác:
- Vì sao Ngọc Yên La mời ngươi vào xe ngựa của nàng?
Hắn không hỏi tại sao Ngọc Yên La lại giúp Tổ An, bởi vì lần trước Ngọc Yên La từng cầu tình qua, cho nên biết sự tình Tổ An cứu nàng.
Tổ An chú ý tới trong mắt hắn tựa hồ có chút ghen ghét, nghĩ thầm liếm chó Ngọc Yên La thật nhiều, hắn liếm chó thì thôi, nhưng liếm chó còn phải cẩn thận ứng đối, bằng không trời mới biết lòng đố kị công tâm sẽ làm ra chuyện gì.
Tổ An vội vàng giải thích:
- Khả năng bởi vì ban đầu ở Minh Nguyệt Thành cứu nàng, nàng coi ta là hậu bối.
Nghe được lời giải thích này, Hoàng Đế mới thoải mái, làm hậu bối tốt:
- Đúng rồi, vì sao tu vi của ngươi tăng lên nhanh như vậy, ngay cả Triệu Trị và Hàn Phượng Thu cũng không làm gì được ngươi? Không phải bởi vì Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh đó chứ.
Trong lòng Tổ An run lên, hắn cảm giác được có sát cơ lóe lên một cái rồi biến mất.
Biết bí tịch mình hiến cho hắn tuyệt đối không có loại hiệu quả này, cho nên hắn hoài nghi.
Quả nhiên là gần vua như gần cọp.
May mắn Tổ An đã sớm chuẩn bị:
- Bẩm bệ hạ, nếu không phải thủ hạ của Ngọc phu nhân giúp đỡ, chỉ sợ ta đã bị Hàn Phượng Thu đánh giết; còn Tề Vương thế tử, chủ yếu vẫn là dựa vào Quỳ Hoa Huyễn Ảnh mà Mễ lão đầu dạy né tránh, mới có thể lượn vòng.
- Thân pháp lại thần kỳ cũng có cực hạn, nếu không phải tu vi của ngươi đã đến Thất phẩm, làm sao có thể lượn vòng.
Hoàng Đế hừ lạnh, hiển nhiên không tin hắn giải thích.
Tổ An đành phải khó xử nói:
- Hoàng Thượng anh minh, lúc trước Mễ lão đầu muốn đoạt xá thân thể ta, nhưng không biết vì sao thất bại, hắn thân tử đạo tiêu, nhưng có một bộ phận công lực lưu ở trong thân thể ta, cho nên ta tiến bộ mới nhanh như vậy.
Hoàng Đế biểu lộ quả thế:
- Quả thế, trẫm đã sớm hoài nghi ngươi được tu vi của Tiểu Mễ Tử.
Tổ An cung kính nói:
- Hoàng Thượng thánh minh!
Nhưng trong lòng đang suy nghĩ, nếu ngươi biết rõ chân tướng, sợ rằng sẽ xấu hổ đến tìm một cái lổ để chui vào.
Hoàng Đế hài lòng gật đầu:
- Lui ra đi, nhớ đi điều tra cứ điểm Ma giáo.
- Vâng!
Sau khi Tổ An rời ngự thư phòng, lập tức tìm địa phương đổi y phục Kim bài Thập Nhất, sau đó mang theo Tú Y Sứ Giả sớm đã chuẩn bị chờ lệnh phóng đi.
Nhìn Tú Y Sứ Giả xông tới, người trong cứ điểm đều kinh hãi, bọn họ là bị Vân Gian Nguyệt vụng trộm bán đi, cho nên phản ứng căn bản không có lộ ra chút sơ hở.
Sau đó bạo phát một trận kịch chiến, trong cứ điểm không thiếu cao thủ Ma giáo, nhưng Tổ An thậm chí không cần xuất thủ, những Ngân bài, Đồng bài Tú Y Sứ Giả dưới tay liên thủ liền trấn áp cả cứ điểm.
Hắn âm thầm kinh hãi, trận pháp Tú Y Sứ Giả phối hợp thực quá lợi hại, đặc biệt là Câu Hồn Tác, làm cho cao thủ khó lòng phòng bị.
Mang những tù binh kia về đại lao của Tú Y Sứ Giả, Tổ An buông lỏng một hơi, bên Hoàng Đế hẳn sẽ không sinh nghi với hắn.
Sau khi xuất cung, một đường thoải mái trở lại nhà mình, vừa tới cửa hắn liền sửng sốt.
Tựa hồ có dấu vết xâm nhập!
Đối phương không có phá hư trận pháp phòng ngự, chẳng lẽ tu vi đã cao đến trình độ bất khả tư nghị?
Mới vừa cùng Cửu phẩm đỉnh phong chiến đấu, hiện tại hắn kẻ tài cao gan cũng lớn, nên không lùi bước, mà âm thầm đi vào.
Trong phòng ngồi một nam một nữ đang tán gẫu, nam tử môi hồng răng trắng, còn thanh tú hơn nữ nhân, nữ tử càng thanh lệ vô song.
Lúc này thiếu niên kia nói:
- Tỷ tỷ, tỷ phu rất không thành thật, ngươi phải trông chừng hắn kỹ một chút.