Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1256 - Chương 1256: Em Vợ Nguy Hiểm

Chương 1256: Em vợ nguy hiểm Chương 1256: Em vợ nguy hiểm

Nữ tử kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ hắn khi dễ ngươi?

Thiếu niên đỏ mặt, vội vàng nói:

- Không có không có, chỉ là hắn ở bên ngoài câu tam đáp tứ, thậm chí không kiêng kị ta ở bên cạnh.

Nữ tử nhíu mày:

- Gia hỏa kia chuyện khác còn tốt, nhưng ở phương diện này thật có chút không hợp thói thường!

Nghĩ đến bạn thân tốt nhất của mình bị hắn đẩy lên giường, nộ khí trong lòng không khỏi dâng trào.

Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +233 +233 +233...

- Phải phải!

Thiếu niên ở một bên e sợ cho thiên hạ không loạn, châm ngòi thổi gió.

- Tỷ tỷ nói hắn muộn như vậy chưa trở lại, có phải ngủ lại ở nhà hồ ly tinh nào không? Ban ngày ta nhìn thấy hắn và nữ tử trong xe ngựa kia mắt đi mày lại, nói không chừng đã sớm hẹn buổi tối gặp nhau.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới thanh âm trêu tức:

- Sau lưng nói xấu, cẩn thận miệng sinh mụn nhọt.

Tổ An cũng phiền muộn, vốn cho rằng là cao thủ thích khách gì xâm nhập, một mực cẩn thận đề phòng, không nghĩ tới lại là tỷ muội Sở Sơ Nhan, lúc trước cho nàng chìa khoá, khó trách sau khi nàng đi vào biệt viện, cấm chế vẫn bảo trì hoàn hảo.

- A...

Khuôn mặt của Sở Ấu Chiêu đỏ bừng, nàng không ngờ bị Tổ An bắt tại trận, thoáng cái co lại ở sau lưng tỷ tỷ, cực kỳ xấu hổ.

Sở Sơ Nhan đỏ mặt, hiển nhiên nàng cũng không nghĩ tới mình và muội muội nói chuyện riêng bị hắn nghe được, có chút mất tự nhiên nói:

- Ngươi trở về...

Tổ An ân một tiếng:

- Ừm, ta trở về.

Dù người khác nghe sẽ thấy vô ý nghĩa, nhưng hai người đã từng là phu thê, đối thoại như vậy mỗi người lại cảm thấy rất ấm áp.

Sở Sơ Nhan đứng dậy đi tới bên người hắn, trên dưới dò xét:

- Nghe nói ban ngày ngươi và Tề Vương thế tử xung đột, có thụ thương không?

Nàng mặc váy dài màu lam, cả người thanh lệ vô song, nhưng khác biệt ngày thường là, trên người nàng thiếu mấy phần băng lãnh, nhiều mấy phần ôn nhu.

Nhìn nữ tử mỹ lệ trước mắt, Tổ An thở dài:

- Vẫn là lão bà thương mình nhất.

Nhìn hắn muốn ôm mình, Sở Sơ Nhan vội vàng co lại:

- Bên cạnh còn có tiểu hài tử, chú ý ảnh hưởng.

Sở Ấu Chiêu nhất thời bất mãn:

- Tỷ tỷ, ta không phải tiểu hài tử!

Nàng để ý nhất chính là cái này.

Tổ An cười ha ha:

- Ấu Chiêu xác thực không coi là nhỏ.

Mặc kệ tuổi tác hay dáng người... Khụ khụ, sai lầm sai lầm!

Hắn vội vàng bổ sung:

- Hôm nay Ấu Chiêu che chở ta nhiều lần, ở dưới tình huống đó nàng có thể đứng ra, thật cần dũng khí rất lớn.

Sở Ấu Chiêu có chút xấu hổ:

- Thực ra người ta cũng không có tốt như ngươi nói.

Sở Sơ Nhan cũng tràn đầy vui mừng sờ đầu muội muội:

- Ấu Chiêu quả nhiên đã lớn.

- Ta cũng không có trợ giúp gì, chủ yếu là tỷ phu lợi hại, tỷ tỷ, lúc đó ngươi không ở hiện trường, không biết tỷ phu uy phong như thế nào...

Sở Ấu Chiêu mặt mày hớn hở miêu tả.

Dù không phải lần đầu tiên nghe, nhưng Sở Sơ Nhan vẫn thán phục liên tục:

- A Tổ, Triệu Trị là Bát phẩm, ngươi thật không bị thương?

Tổ An cười ha ha:

- Yên tâm đi, lão công của ngươi rất lợi hại, chỉ là Triệu Trị, làm sao tổn thương được ta.

Sở Sơ Nhan ánh mắt phức tạp:

- Không nghĩ tới ngươi trưởng thành nhanh như vậy, mấy tháng trước ngươi còn không biết tu hành, hiện tại ngay cả ta cũng phải nhìn lên.

Nàng rõ ràng mình gặp phải Tề Vương thế tử, trừ khi vận dụng cấm chiêu, bằng không hơn phân nửa sẽ thua, thế nhưng vận dụng cấm chiêu nàng cũng phế, lần trước sự tình trong bí cảnh nàng thực không muốn tới lần nữa.

Nhưng Tổ An lại có thể nhẹ nhõm chiến thắng Triệu Trị, mình đã kém hắn rồi.

Từ nhỏ đến lớn nàng là một người vô cùng kiêu ngạo, cũng là thiên tài tu hành, nhưng ở lĩnh vực nàng kiêu ngạo nhất, lại bị Tổ An lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi đánh bại, trong lúc nhất thời nàng có chút thất vọng mất mát.

Sở Ấu Chiêu cũng không nhịn được đậu đen rau muống nói:

- Đúng vậy, tỷ phu lợi hại như vậy, lúc trước phụ thân mẫu thân là nghĩ như thế nào, lại còn cảm thấy tỷ tỷ ủy khuất, cuối cùng còn đoạn tuyệt quan hệ. Những người ở Minh Nguyệt Thành đều là mắt mù sao, các loại nói bóng nói gió truyền đến kinh thành, ta còn tưởng tỷ phu thật là phế vật...

Sở Sơ Nhan:

- ...

Khó trách phụ mẫu muốn sinh con trai như vậy, nữ sinh quả nhiên hướng ngoại!

Tổ An ôm nàng vào ngực:

- Lão công lợi hại không phải là ngươi lợi hại sao, giữa chúng ta còn phân biệt cái gì.

Cảm nhận được lồng ngực ấm áp của hắn, Sở Sơ Nhan nhịn không được cười lên, mình so sánh với trượng phu làm gì chứ.

Sở Ấu Chiêu chua chua nói:

- Uy uy uy, bên cạnh còn có người đấy.

Tổ An giang hai cánh tay:

- Ngươi muốn mà nói, tỷ phu cũng có thể ôm ngươi một cái.

Sở Ấu Chiêu tâm hoảng ý loạn trốn đến sau lưng Sở Sơ Nhan, dậm chân gắt giọng:

- Tỷ tỷ...

Sở Sơ Nhan trừng Tổ An một cái:

- Ngày bình thường ngươi đùa giỡn nữ nhân khác thì thôi, muội muội trong nhà cũng có thể tùy tiện đùa giỡn sao.

Tổ An lập tức nói:

- Oan uổng, ta chỉ là nhìn nàng hiu quạnh, muốn an ủi nàng mà thôi, lại nói, ta ở bên ngoài đùa giỡn nữ nhân khác lúc nào?

Đây là tu dưỡng của tra nam, dù chứng cớ rành rành, trên miệng cũng không thể thừa nhận, huống chi còn không có bằng chứng.

- Thật sao?

Sở Sơ Nhan a một tiếng.

- Vậy hôm nay nữ nhân trong xe ngựa cứu ngươi là ai.

Sở Ấu Chiêu lập tức vểnh tai, thiên tính bát quái trỗi dậy.

- Há, nàng sao, giống như gọi Ngọc Yên La.

Tổ An cũng không giấu diếm, dù sao việc này Hoàng Đế và Tề Vương thế tử đều biết, đoán chừng không bao lâu sẽ truyền ra trong phạm vi nhỏ.

- Người nào?

Sở Sơ Nhan có chút mờ mịt.

Bình Luận (0)
Comment