Sở Ấu Chiêu thì không dám tin kinh hô.
- Ngọc Yên La.
Tổ An lặp lại, giả bộ như không thèm để ý, bất quá nhìn hai nữ nhân giật nảy mình, trong lòng cực kỳ thoải mái.
Ai, trang bức là thiên tính khắc vào trong xương mỗi người!
- Vị kinh thành đệ nhất mỹ nhân kia?
Sở Ấu Chiêu không giữ được bình tĩnh, vội vàng hỏi.
- Chẳng lẽ trong kinh thành còn có mấy Ngọc Yên La?
Tổ An tò mò hỏi.
- Trời ạ!
Sở Ấu Chiêu che miệng, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Sở Sơ Nhan cũng không còn bình tĩnh, giả vờ lơ đãng hỏi:
- Ngươi và... nàng tại sao lại quen biết, tại sao nàng lại cứu ngươi?
Từ nhỏ đến lớn được xưng là Minh Nguyệt Thành đệ nhất mỹ nữ, thậm chí bởi vì ở kinh thành ngốc qua một đoạn thời gian, cũng có người cho rằng nàng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân đời mới.
Nhưng cái này dù sao không có được công nhận, trong kinh thành vẫn có không ít nữ tử gia thế, nhan sắc, tư thái không kém nàng.
Nhưng năm đó Ngọc Yên La là đệ nhất mỹ nhân không thể tranh luận, trấn áp một thời đại, hiện tại khắp nơi còn lưu truyền truyền thuyết của nàng.
Trước đó tuy phát hiện quan hệ giữa Bùi Miên Mạn và Tổ An, mặc dù nàng có chút tức giận, nhưng không hoảng hốt, bởi vì nàng có đầy đủ tự tin với mị lực của mình.
Nhưng bây giờ là Ngọc Yên La, nàng không còn bình tĩnh, đây chính là đệ nhất mỹ nhân nha, ngày xưa ngay cả Hoàng Đế, Tề Vương cũng ái mộ, thậm chí ngay cả phụ thân... những năm này mẫu thân không ít lần cầm sự tình này ra nói.
Một “tình địch” tiềm ẩn như vậy, để cho nàng làm sao có thể không hoảng.
- Lúc trước ta cứu nàng một lần, nàng tri ân đồ báo mà thôi.
Tổ An giải thích, biểu tình của Sở Sơ Nhan và em vợ không có giấu diếm được mắt hắn, loại cảm giác này giống như mùa hè ăn kem lạnh vậy.
Cho dù là một đống cứt bị chó tranh đoạt cũng sẽ thành thơm... A phi phi phi, ngươi mới là cứt chó!
- Ngươi cứu nàng lúc nào?
Sở Sơ Nhan không còn mây trôi nước chảy như ngày thường, bây giờ nàng không muốn buông tha bất kỳ chi tiết nào.
- Há, ban đầu ở ngoại ô Minh Nguyệt Thành...
Tổ An đại khái kể lại.
- Lúc trước ta nói ta biết Ngọc Yên La, nhưng các ngươi không có ai nguyện ý tin tưởng.
Nhân sinh thật buồn chán, mình nói dối thì tin tưởng không nghi ngờ, nói thật thì không ai tin.
Thần sắc của Sở Sơ Nhan chết lặng, lúc trước loại tình huống đó, lời này ai cũng sẽ không tin.
- Có phải nàng thật xinh đẹp như trong truyền thuyết không?
Nàng nhịn không được hỏi.
Tổ An lập tức nghiêm mặt nói:
- Lại xinh đẹp cũng không xinh đẹp bằng lão bà của ta, hơn nữa ngươi còn thắng nàng ở tuổi trẻ.
Nói đùa cái gì, loại sự tình này chỉ có ngu ngốc mới đáp sai.
Khuôn mặt của Sở Sơ Nhan hơi giãn ra, tuy biết đối phương là cố ý nói như vậy, nhưng nàng vẫn rất cao hứng, này chẳng phải chứng minh hắn rất quan tâm cảm thụ của ta sao.
Lúc này Sở Ấu Chiêu bỗng nhiên nói:
- Nghe nói Ngọc Yên La bởi vì phong hoa tuyệt đại, vì ngăn ngừa đàm tiếu, cho tới bây giờ đều bảo trì đầy đủ khoảng cách với nam nhân, nhưng hôm nay nàng lại mời ngươi ngồi chung xe ngựa.
- Ừm?
Ánh mắt của Sở Sơ Nhan lập tức trở nên nguy hiểm.
Tổ An phản ứng cũng nhanh:
- Ách, chỉ bởi vì nàng không muốn lộ diện, hơn nữa ở trong mắt nàng, chỉ xem ta như hậu bối mà thôi.
Lúc này Sở Sơ Nhan mới thoải mái, xác thực, Ngọc Yên La là người thời đại của phụ thân, mình ghen cái gì chứ.
Tổ An xoa mồ hôi lạnh, bất thình lình Sở Ấu Chiêu vỗ đầu một cái:
- Ai nha, ta nhớ rồi, ban ngày tỷ phu còn nói Ngọc Yên La chung tình hắn, còn cho hắn tín vật đính ước, lúc đó chúng ta ai cũng không tin, nhưng hiện tại nhớ ra, trong tay hắn thật có ngọc bội thiếp thân của Ngọc Yên La.
Tổ An sắp khóc, ai nói em vợ đều thiện lương?
Tổ An khó khăn quay đầu nhìn về phía Sở Sơ Nhan, lại không nhìn thấy nổi giận như trong tưởng tượng, ngược lại thấy nàng nét mặt vui cười:
- Không nghĩ tới ngươi có thể được kinh thành đệ nhất mỹ nhân ưu ái, sao không sớm nói cho ta, lúc nào giới thiệu chúng ta quen biết một chút?
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +574+574+574...
Da mặt của Tổ An co giật, nếu ngươi không cống hiến nhiều điểm nộ khí như vậy, nói không chừng ta sẽ tin.
Hắn vội nghiêm mặt nói:
- Sơ Nhan ngươi hiểu lầm, đây chẳng qua là ta ăn nói bừa bãi, chủ yếu là vì lừa gạt Tề Vương thế tử, ngươi cũng biết lúc đó mạnh yếu cách xa, ta chỉ có thể tìm hết thảy lực lượng có thể mượn.
- Nhưng người ta còn tặng cho ngươi ngọc bội làm tín vật đính ước nha.
Sở Sơ Nhan vẫn cười.
Nhưng trong lòng nàng có chút mờ mịt, lúc trước lựa chọn Tổ An làm rể, tất cả mọi người cảm thấy nàng là đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, thậm chí chính nàng, cũng không coi đối phương là chồng mình, chỉ là về sau bởi vì đủ loại sự tình mới dần dần thích hắn.
Nhưng hiện tại xem ra, ngay cả đệ nhất mỹ nhân cũng chung tình với gia hỏa này, đến cùng là ai trèo cao đây?
Đặc biệt là phụ thân, nếu biết tình nhân trong mộng của hắn ngày xưa thích con rể của mình, không biết sẽ có biểu tình như thế nào.
Lại nói Ngọc Yên La này là thiên địch của mẹ con chúng ta sao, đầu tiên là đoạt nam nhân với mẫu thân, hiện tại lại tới giành với ta.
Nháy mắt này trong đầu nàng chuyển qua vô số suy nghĩ, Tổ An vội vàng giải thích:
- Hiểu lầm hiểu lầm, trên người ta nào có tín vật đính ước gì.
- Thật sao?
Sở Sơ Nhan từ chối cho ý kiến.
Sở Ấu Chiêu lại hưng phấn nhảy ra:
- Tỷ tỷ, hắn lừa ngươi, ta rõ ràng tận mắt thấy ngọc bội kia.
Không biết vì sao, nhìn tỷ phu ăn quả đắng, toàn thân nàng liền sảng khoái.