Hắn âm thầm khống chế Ngọc Tông, định dùng con kiến ở trên mặt đất bày thành ký tự thông báo Thái Tử Phi.
Có điều hắn lập tức từ bỏ ý nghĩ này, dù giải quyết vấn đề này, tiếp xuống sẽ có càng nhiều vấn đề phức tạp hơn?
Lại nói, Tú Y Sứ Giả đều là tồn tại mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, mình dùng con kiến thông báo Thái Tử Phi, chỉ sợ rất khó giấu diếm được tai mắt của bọn họ, như thế ngược lại sẽ bại lộ ra át chủ bài.
Chu Tà Xích Tâm sầm mặt lại:
- Thế nào, vấn đề này rất khó trả lời?
Lúc này khí thế của hắn đã khóa chặt Tổ An, dường như chỉ cần một lời không hợp sẽ lập tức xuất thủ.
Tổ An đáp:
- Nàng gọi Điền Tú Nga...
Đúng lúc này, một bóng người lướt qua, Chu Tà Xích Tâm tu vi bực nào, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại:
- Ai!
Người kia không có trả lời, nhanh chóng lướt đi.
- Dẫn bọn hắn đi tìm Ôn công công, người khác theo ta truy!
Chu Tà Xích Tâm lập tức đuổi theo, tuy hai thị vệ cung nữ yêu đương vụng trộm này có chút khả nghi, nhưng tổng thể vấn đề không lớn, ngược lại thân hình vừa rồi kia tựa hồ là nữ tử, chẳng lẽ là Vân Gian Nguyệt?
Đương nhiên vì phòng ngừa vạn nhất, hắn lưu lại thêm hai Tú Y Sứ Giả áp giải hai người, bốn Tú Y Sứ Giả có thể ứng phó tất cả tình huống.
Hắn thì mang theo người khác đuổi theo, nghĩ đến đối phương có thể là Vân Gian Nguyệt, hắn liền không dám chủ quan.
Đương nhiên hắn cũng hoài nghi khả năng là Thái Tử Phi, hắn nhất định phải tìm được đối phương trước, biết rõ ràng xảy ra chuyện gì, xem có phải Tổ An thật làm cái gì với nàng hay không.
Chờ bọn họ đi xa, bốn Tú Y Sứ Giả còn lại áp giải Tổ An và Thái Tử Phi đi ra ngoài.
Trên mặt Thái Tử Phi vẫn có chút chưa tỉnh hồn, ánh mắt nhìn về phía Tổ An tràn ngập may mắn, hiển nhiên vừa rồi bị hỏi vấn đề kia, nàng cảm thấy sẽ bại lộ, ai biết lại có hi vọng.
Lúc này Tổ An lại không có tinh lực trả lời nàng, mà hết sức chuyên chú câu thông với Đát Kỷ.
Bóng người vừa rồi lóe lên một cái rồi biến mất kia, chính là Nữ Vũ Thần... Đát Kỷ được hắn triệu hoán đến!
Hắn cũng là bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng Đát Kỷ dẫn dắt Chu Tà Xích Tâm.
Bây giờ Đát Kỷ chỉ là Ngũ phẩm trung kỳ, muốn tránh qua Chu Tà Xích Tâm đuổi bắt thực rất khó khăn.
Hắn sử dụng Ngọc Tông quan sát, thông báo Đát Kỷ sớm tránh đi nguy hiểm, nhưng rada lợi hại hơn nữa, cũng không ngăn nổi thực lực sai biệt to lớn.
Rốt cục có một lần Đát Kỷ né tránh không kịp, bị Chu Tà Xích Tâm khống chế.
- Chạy đi đâu!
Chu Tà Xích Tâm giận quát một tiếng, đang muốn phát lực trọng thương đối phương, lúc này bỗng nhiên Đát Kỷ quay đầu.
Chu Tà Xích Tâm giật mình, trên đời lại có nữ tử mỹ lệ như vậy?
Nữ tử trước mắt dường như tiên nữ hạ phàm, di thế mà độc lập, lại co khuôn mặt hại nước hại dân, hắn không nghĩ tới hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt này lại xuất hiện ở trên người một nữ nhân.
Những Tú Y Sứ Giả khác càng nhìn ngốc, cả đám đều lòng sinh thương yêu, chỗ nào phát lên tâm tư thù địch với nàng.
Kinh thành đệ nhất mỹ nhân nhi Ngọc Yên La lúc trước, bất quá cũng chỉ như vậy?
Vẫn là Chu Tà Xích Tâm tâm chí kiên định, lập tức lấy lại tinh thần:
- Cô nương đến cùng là ai?
Đát Kỷ chỉ yên lặng nhìn hắn, không nói lời nào.
Bị ánh mắt nàng đảo qua, Chu Tà Xích Tâm tựa hồ cảm thấy có chút đường đột giai nhân, vô ý thức thu tay lại.
Tổ An cảm giác được hết thảy, kém chút cười phun, ngày bình thường Chu Tà Xích Tâm một bộ âm nhu, còn tưởng hắn là gay, không nghĩ tới cũng có lòng thích cái đẹp.
Ngày bình thường hắn đối đãi địch nhân khi nào ôn nhu khách khí như vậy? Còn không phải nhìn Đát Kỷ quá mức xinh đẹp?
Bất quá Chu Tà Xích Tâm vẫn lấy lại tinh thần:
- Cô nương ban đêm xông vào hoàng cung, đến cùng có mục đích gì?
Đát Kỷ vẫn không nói lời nào, bởi vì bây giờ nàng căn bản không có khả năng nói.
Chu Tà Xích Tâm sầm mặt lại:
- Cô nương không muốn nói, vậy đừng trách ta không khách khí.
Dù sao hắn cũng là loại tâm chí kiên định, lập tức nhớ tới chức trách, nữ nhân xinh đẹp đến không tưởng nổi này xuất hiện ở đây quá quỷ dị, trước bắt giữ đối phương lại nói.
Đát Kỷ bản năng muốn tránh, đáng tiếc hiện tại nàng chỉ là Ngũ phẩm trung kỳ, làm sao tránh được nửa bước Đại Tông Sư công kích?
Chu Tà Xích Tâm thoáng cái khống chế đầu vai nàng, thấy đôi mi thanh tú của nàng cau lại, lo lắng mình làm đau đối phương, vô ý thức giảm nhỏ mấy phần lực lượng.
- Cô nương, đắc tội!
Nhưng hắn vẫn không có quên chức trách, đưa tay muốn rót nguyên khí vào trong cơ thể đối phương, phong bế kinh mạch toàn thân.
Bỗng nhiên bạch quang lóe lên, nữ tử tướng mạo khuynh quốc khuynh thành kia biến mất.
Chu Tà Xích Tâm:
- ? ? ?
Hắn khó khăn quay đầu lại, nhìn về phía thủ hạ:
- Vừa rồi nơi này có một nữ nhân đúng không?
Cũng không trách hắn hỏi ra vấn đề não tàn như vậy, phải biết lấy tu vi của hắn, sau khi bị hắn khống chế, xem như Vân Gian Nguyệt cũng không thể nào tuỳ tiện đào tẩu.
Kết quả chỉ là một Ngũ phẩm, lại hư không tiêu thất?
Chẳng lẽ nàng giác tỉnh Không Gian hệ trong truyền thuyết, nhưng dù là Không Gian hệ, bị hắn khống chế đại huyệt, cũng không thể tuỳ tiện đào tẩu được, còn giảng quy tắc hay không?
Những Tú Y Sứ Giả khác cũng vô ý thức xoa mắt, từng cái hai mặt nhìn nhau:
- Hình như có một nữ nhân.
- Còn là nữ nhân rất xinh đẹp.
- Là nữ nhân xinh đẹp nhất ta gặp qua.
...
Những người kia lao nhao, nhưng càng nói càng vô lực, bởi vì ở trước mặt nhiều người như vậy, nữ tử kia lại hư không tiêu thất!
Không phải quỷ chứ?