Những người này bị sự kiện linh dị kia dọa sợ, Tổ An lại buông lỏng một hơi, may mắn thời khắc mấu chốt hắn triệu hồi Đát Kỷ, vốn hắn còn lo lắng thời điểm then chốt không thu được, không nghĩ tới hệ thống vẫn rất đáng tin.
Lúc này hai người đã bị Tú Y Sứ Giả dẫn đi rất xa, Tổ An biết thời gian không sai biệt lắm, nguyên bản xụi lơ còn cần người dìu bỗng nhiên xuất thủ, trực tiếp điểm trúng hai Tú Y Sứ Giả, hai Tú Y Sứ Giả kia nào ngờ sẽ tới có biến cố như vậy, tại chỗ té ngã trên đất.
Hai Tú Y Sứ Giả khác thấy thế kinh hãi, muốn rút yêu đao công tới.
Thân hình của Tổ An càng nhanh, trực tiếp tiến lên ấn đao trở về, lúc này hai Tú Y Sứ Giả kia ý thức được người này tu vi tuyệt đối không bình thường, không phải bọn họ có thể đối phó đến, lập tức đưa tay cầm lệnh bài, chuẩn bị phát cảnh báo.
Ai biết bàn tay đưa một nửa, hai người bỗng nhiên té lăn trên đất.
Tổ An ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thái Tử Phi đắc ý nhìn mình.
- Hừ, tu vi của ta cũng không tệ.
Thái Tử Phi hừ một tiếng, trong mắt thần thái phi dương.
Tổ An đang muốn nói gì, bỗng nhiên biến sắc, ngồi xổm xuống kiểm tra hai Tú Y Sứ Giả kia:
- Ngươi giết bọn hắn?
Thái Tử Phi có chút ngoài ý muốn liếc hắn:
- Không giết còn giữ sang năm sao?
Vừa nói vừa nhặt yêu đao, hai Tú Y Sứ Giả bị Tổ An điểm huyệt cũng giết.
Hô hấp của Tổ An thoáng cái dồn dập lên:
- Trước đó là bất đắc dĩ, nhưng hiện tại bọn hắn đều vô tội, chúng ta đánh ngất xỉu bọn họ là được, vì sao còn lấy tính mạng của bọn họ?
Thứ nhất hiện tại hắn cũng là Tú Y Sứ Giả, không muốn xuống tay với đồng liêu; thứ hai hắn tuân theo quy tắc có thể không giết thì không giết, tất cả đều là người, sinh hoạt cũng không dễ dàng, trước đó những thị vệ kia rõ ràng là hắc thủ bố trí, giết thì thôi, nhưng những Tú Y Sứ Giả này hiển nhiên không có tham dự hãm hại, bọn họ bị giết thật quá oan uổng.
- Vô tội? Ta còn vô tội hơn đây! Ai thay ta làm chủ?
Thần sắc của Thái Tử Phi cũng lạnh xuống.
- Nếu lưu tính mạng của bọn họ, sau khi sự việc xảy ra, có người hỏi thăm, sẽ biết là hai ta động thủ, Chu Tà Xích Tâm khẳng định sẽ hoài nghi thân phận của chúng ta.
- Giết bọn hắn, Chu Tà Xích Tâm chí ít không biết bọn họ chết như thế nào, có lẽ chỉ nghĩ bị cao thủ đi ngang qua diệt khẩu, thậm chí chúng ta cũng bị cao thủ bắt đi... Các loại khả năng lừa dối phán đoán của bọn họ, như vậy không tốt sao?
Tổ An cũng biết nàng nói có đạo lý, bất quá vẫn không thể tiếp nhận nàng xem mạng người như cỏ rác.
Nhìn biểu lộ không vui của hắn, bỗng nhiên ngữ khí của Thái Tử Phi chuyển thành nhu hòa:
- Ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, phải biết sự tình lần này ra ánh sáng, ngươi ta đều sẽ vạn kiếp bất phục, hơn nữa không chỉ chúng ta, ngay cả gia tộc sau lưng cũng sẽ tao ngộ tai hoạ ngập đầu. Chắc hẳn ngươi sẽ không nguyện ý liên lụy đến Sở gia, liên lụy đến Sở đại tiểu thư chứ.
Tổ An mặt không biểu tình:
- Được rồi, không cần giảng những đạo lý lớn kia với ta, hiện tại chúng ta đã thoát hiểm, xin từ biệt, mọi người ai về nhà nấy đi.
Nói xong quay người rời đi, con ngươi của Thái Tử Phi xoay chuyển, lập tức chạy qua lôi kéo ống tay áo của hắn.
- Ngươi làm gì?
Tổ An nhíu mày nhìn nàng.
Thái Tử Phi ủy khuất:
- Hiện tại trong cung đại loạn, khắp nơi đều là thị vệ đang lùng bắt nhân viên khả nghi, ta như vậy sao có thể tùy ý hiện thân, ngươi có thể đưa ta về Đông Cung hay không?
Hiện tại nàng còn mặc y phục của Sở Sơ Nhan, nếu bị người phát hiện, như vậy còn không phải các loại tin đồn quan hệ bất chính bay đầy trời, như thế nàng vẫn không vượt qua được cửa ải khó.
Vừa rồi nàng được Tổ An mang theo, một đường luôn có thể sớm báo trước nguy hiểm, chuẩn xác tránh né lùng bắt, tuy không biết hắn làm sao làm được, nhưng nàng biết nam nhân này có thể dựa vào, có hắn che chở, xác suất mình bình an trở lại Đông Cung sẽ gia tăng thật lớn.
Tổ An cũng biết lợi hại trong này, thở dài não nề:
- Được rồi, ta đưa ngươi về Đông Cung, đưa xong sẽ lập tức rời đi.
Bây giờ đối phương đã mặc y phục, ngược lại không cần ôm, hắn đi qua kéo tay đối phương, âm thầm vận dụng Ngọc Tông, điều động động vật xung quanh làm ra-đa địa đồ, quan sát đánh giá nguy hiểm.
Thái Tử Phi cúi đầu nhìn đối phương nắm tay mình, cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến nhiệt khí, gò má hơi đỏ lên, do dự một chút, cuối cùng không có hất ra, tùy ý hắn lôi kéo.
Một đường sớm tránh đi các lộ thị vệ, xa xa đã có thể nhìn thấy Đông Cung, Tổ An dừng bước:
- Hiện tại Đông Cung khẳng định cũng canh phòng nghiêm ngặt, ta dẫn ngươi trở về rất khó trà trộn vào.
- Đương nhiên sẽ không từ cửa chính đi vào, ngươi đi theo ta.
Thái Tử Phi ôn nhu nói, sau đó nắm tay hắn đi tới một giếng nước ở phụ cận.
- Xung quanh có người không?
Thái Tử Phi đánh giá xung quanh, vẫn không yên tâm hỏi thăm.
Tổ An lắc đầu:
- Trong phạm vi 30m không có ai, hơn nữa xung quanh có tường viện cây cối, sẽ không nhìn thấy bên này.
- Vậy thì tốt.
Thái Tử Phi buông lỏng một hơi, kéo tay Tổ An nói.
- Cùng ta nhảy xuống.
Tổ An hơi nghi hoặc, Thái Tử Phi đã nhảy xuống.
Trong lòng hắn hơi động, cũng nhảy xuống theo.
Mắt thấy sắp rơi xuống nước, bên cạnh bỗng nhiên vươn ra một cái tay bắt lấy hắn, lúc này hắn mới chú ý tới trên vách tường có một cầu thang đá, Thái Tử Phi đang đứng ở nơi đó.
- Nơi này là thông đạo thoát hiểm bí mật của Đông Cung, gặp phải nguy hiểm có thể mau chóng di chuyển.