Thái Tử Phi kéo hắn, nhẹ nhàng vặn cơ quan, mở ra một cánh cửa đá.
Tổ An âm thầm gật đầu, trước kia ở trong phim truyền hình xem không ít hình ảnh như vậy, hắn không khỏi có chút hiếu kỳ:
- Vậy lần trước trong cung náo thích khách, vì sao các ngươi không theo mật đạo đào tẩu?
Thái Tử Phi đáp:
- Lần trước chuyện xảy ra đột nhiên, ta và Thái Tử vừa lúc ở bên ngoài, căn bản không kịp vào nhà.
Tổ An hiểu ra, ánh mắt đánh giá xung quanh, vách tường bốn phía khảm nạm Dạ Minh Châu, nên không đến mức nhìn không thấy đường.
Cảm giác được mật đạo uốn lượn, hai người đi một lúc, bỗng nhiên Thái Tử Phi dừng bước:
- Phía trước chính là tẩm cung của ta.
Tổ An chắp tay:
- Nếu đã đưa ngươi bình an đến bên này, ta liền cáo từ.
Ai biết Thái Tử Phi đưa tay giữ chặt hắn:
- Ngươi trước theo ta vào, ta có việc cần ngươi giúp đỡ.
Tổ An:
- ? ? ?
Thái Tử Phi giải thích:
- Bên trong có mấy thị nữ, ta cần ngươi đánh ngất xỉu bọn họ.
Lấy tu vi của nàng là tuyệt đối không làm được.
- Thị nữ của ngươi, cần gì đánh ngất xỉu bọn họ?
Tổ An ngạc nhiên nói.
Thái Tử Phi nói:
- Phát sinh sự tình như vậy sao có thể để người khác biết, đặt an nguy của mình lên thân những người phải chăng trung tâm? Huống chi ta cũng không dám hứa chắc những thị nữ này có thám tử thế lực khác xếp vào không, cho nên đánh ngất xỉu cho thỏa đáng.
Tổ An âm thầm gật đầu, nữ nhân này quả nhiên là trời sinh cấp trên, góc độ nàng cân nhắc vấn đề hoàn toàn khác người thường, bất quá không thể không nói, phương án của nàng rất ổn thỏa.
Thái Tử Phi tiến đến một cái lỗ nhỏ bí ẩn nhìn xem:
- Góc Đông Nam có hai nha hoàn đang tán gẫu, phía Tây có một nha hoàn thu dọn đồ đạc, bên ngoài cửa cũng có hai cái trông coi.
Tổ An nghe mà tắc lưỡi không thôi, nghĩ thầm nàng không ở trong phòng, kết quả còn có nhiều nha hoàn trông coi như vậy, Thái Tử Phi quả nhiên là Thái Tử Phi.
Tổ An cũng tiến tới quan sát, nhớ kỹ tất cả phương vị ở trong lòng.
Thái Tử Phi lui ra, sắc mặt đỏ lên, may mắn trong bóng tối nhìn không ra, vừa rồi gia hỏa này lại gần xém chút sát đến mặt nàng.
Có điều nàng lập tức nghĩ tới thời điểm Chu Tà Xích Tâm đến, lúc ấy đâu chỉ sát đến mặt, thậm chí còn hôn môi...
Nghĩ tới đây, sắc mặt nàng lúc xanh lúc đỏ, ánh mắt cũng biến thành thâm thúy.
- Được rồi, trong lòng ta đã nắm chắc, mở cơ quan thế nào?
Tổ An hỏi.
Thái Tử Phi đi tới một bên:
- Thời điểm ta đếm tới ba, ngươi lập tức lao ra khống chế các nàng, ngàn vạn lần không thể làm cho các nàng có cơ hội kinh động thủ vệ bên ngoài.
- Tốt!
Tổ An cũng ngưng thần tĩnh khí, nghe Thái Tử Phi ở bên cạnh đếm, thời điểm chữ ba vang lên, đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một mảnh ánh sáng.
Trong nháy mắt đó hắn lao ra, mấy nha hoàn ở phụ cận nghe được động tĩnh hoảng hốt quay đầu, đáng tiếc các nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, huyệt đạo bị điểm trúng ngất đi.
Hai nha hoàn ở ngoài cửa muốn chạy, Tổ An quả quyết dùng Đại Phong thuấn di đến phía sau điểm ngất, kéo các nàng vào trong phòng.
Lúc này Thái Tử Phi cũng từ trong mật đạo leo ra, Tổ An mới chú ý tới cửa vào mật đạo lại ở trên giường, bất quá suy nghĩ cẩn thận đây cũng là sự tình trong dự liệu, vì ngăn ngừa thời điểm ngủ gặp thích khách, có thể nhanh chóng chạy trốn.
- Không làm nhục mệnh, may mắn thiếp thân thị nữ Dung Mạc của ngươi không có ở chỗ này, bằng không chỉ sợ không có nhẹ nhàng như vậy.
Tổ An buông lỏng một hơi.
Thái Tử Phi đáp:
- Lúc trước nàng theo ta đến Bách Hoa Cung, một mực ở bên ngoài trông coi, hiện tại nàng hẳn tìm ta khắp nơi, cho nên không ở chỗ này.
Tổ An gật đầu, Thái Tử Phi xảy ra chuyện lớn như vậy, Dung Mạc không tìm mới có quỷ.
Nhìn những thị nữ đã hôn mê, hắn nhịn không được nói:
- Ngươi sẽ không giết các nàng diệt khẩu chứ?
Thái Tử Phi nhướng mày:
- Vừa rồi ngươi bị các nàng thấy mặt?
Tổ An lắc đầu:
- Này thì không có.
- Vậy ta cần gì phải giết các nàng.
Thái Tử Phi hừ một tiếng.
- Ở trong lòng ngươi, ta chính là loại ma đầu giết người không chớp mắt sao?
Tổ An ngượng ngùng cười cười, cũng không nói lời nào.
Thái Tử Phi lấy mặt nạ ra, sau đó từ trong rương tìm ra một bộ quần áo, trầm giọng nói:
- Ngươi qua đây.
- Làm gì?
Tổ An hơi nghi hoặc, bất quá vẫn đi qua.
- Giúp ta mặc y phục.
Thái Tử Phi lạnh nhạt nói, phảng phất như nói một sự tình không có ý nghĩa.
Tổ An trợn tròn mắt:
- Giúp ngươi mặc quần áo?
Trong nháy mắt hắn cảm thấy ngươi là tiểu hài tử sao, mặc y phục còn cần người khác giúp đỡ? Cùng Thái Tử ngu ngốc kia thật đúng là một đôi.
Phảng phất như nhìn ra tâm tư của hắn, Thái Tử Phi nói:
- Y phục của ta xưa nay rườm rà phức tạp, ngày thường phải cần mấy thị nữ giúp ta mặc, chỉ dựa vào mình ta là không có cách nào mặc được.
Tổ An a một tiếng, giờ mới hiểu được mình nghĩ sai, đi tới bên cạnh nàng hỏi:
- Giúp thế nào?
Thái Tử Phi liếc hắn một cái, sau đó trực tiếp cởi đai lưng, tùy ý quần áo trên người trượt xuống, lộ ra thân thể trắng đến phát sáng.
Da thịt trắng nõn như tuyết, bụng dưới bóng loáng bằng phẳng, cái mông đẹp đầy đặn rất tròn, độ cong vễnh lên theo tư thế hơi khom, cặp đùi thon dài, làm cho nam nhân nhìn thấy sẽ điên cuồng!
Hình dáng nàng sáng bóng động lòng người, trước ngực mang theo một cái yếm màu hồng nhạt, bao bọc che giấu đôi nhũ hoa đầy đặn ở bên trong, dưới hạ thân là cái quần lót đồng màu như cái yếm…
Hô hấp của Tổ An thoáng cái dồn dập, trong nháy mắt đó hắn có chút không rõ, đây là tình huống gì?