Thời gian nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác đến sáng sớm ngày thứ hai, có ngục tốt tới nói:
- Tổ đại nhân, có người đến thăm tù.
- Thăm tù?
Tổ An sững sờ, thời điểm này ai dám thăm hắn?
Chẳng lẽ là Thái Tử Phi?
Không đúng, bây giờ Thái Tử Phi ở trong lời đồn, khẳng định phải tránh hiềm nghi.
Chẳng lẽ là Chu Tà Xích Tâm?
Hoàng Đế phái hắn đến trao đổi khẩu cung?
Nhưng nên nói hôm qua đều đã nói, hơn nữa Chu Tà Xích Tâm tới gặp ta căn bản không cần dùng phương thức thăm tù, trực tiếp tới là được.
Đang không hiểu ra sao, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở cách đó không xa, hắn kinh ngạc:
- Sơ Nhan!
- A Tổ!
Sở Sơ Nhan một đường chạy chậm tới, cách lan can sắt nhìn hắn, thấy trên người không có dấu vết bị đánh, vừa buông lỏng một hơi.
- Tại sao là ngươi!
Tổ An vừa mừng vừa sợ, đi qua nắm lấy tay nàng.
Sở Sơ Nhan hừ một tiếng, rút tay về, vẻ vui sướng trong nháy mắt rút đi, lại khôi phục băng lãnh ngày bình thường:
- Ngươi nghĩ là ai, Thái Tử Phi sao?
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +77 +77 +77...
Tổ An cười khổ nói:
- Người khác vu hãm ta thì thôi, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng cho rằng như vậy?
Trên mặt Sở Sơ Nhan lộ ra vẻ không đành lòng:
- Nếu ta cho rằng như vậy, thì sẽ không đến thăm người.
Trong lòng Tổ An ấm áp, lần nữa giữ chặt tay nàng:
- Quả nhiên vẫn là lão bà mình thương mình nhất.
Lúc này Sở Sơ Nhan không có rút tay:
- Mặc dù ngươi háo sắc, nhưng lấy ta lý giải, coi như ngươi ngấp nghé Thái Tử Phi, cũng ở dưới tình huống bảo đảm không có sơ hở nào ăn trộm nàng, tuyệt đối sẽ không làm ra sóng gió lớn như vậy.
Tổ An:
- ...
Đại tiểu thư, hiện tại đang ở trong thiên lao, ngươi nói như vậy không sợ bất kính sao?
Phảng phất như đoán ra ý nghĩ của hắn, Sở Sơ Nhan hừ lạnh:
- Sợ cái gì, chính là muốn để bọn hắn biết, hôm qua ngươi tuyệt đối không có làm gì Thái Tử Phi.
Nói xong cố ý khiêu khích nhìn những ngục tốt giám thị.
Những ngục tốt kia thần sắc cổ quái, vội vàng quay đầu đi, giống như không nghe thấy.
Bọn hắn âm thầm trao đổi ánh mắt, xì xào bàn tán:
- Sở đại tiểu thư quả thật quốc sắc thiên hương như truyền thuyết, bất quá tính tình không hề băng lãnh nha?
- Tổ đại nhân diễm phúc thật sâu, có lão bà giống như tiên nữ, quỷ mới ra bên ngoài làm loạn.
- Vậy thì không nhất định, nam nhân đều ăn trong chén nhìn trong nồi, nữ nhân lại xinh đẹp ngủ lâu cũng sẽ ngán, huống chi Thái Tử Phi cũng rất xinh đẹp.
- Móa, khẩu khí nói chuyện này sao giống mụ vợ nhà ta thế.
- Dám can đảm nghị luận Thái Tử Phi, các ngươi không muốn sống sao?
...
Lúc này Tổ An dò hỏi:
- Sơ Nhan, vì sao ngươi có thể đi vào thiên lao?
- Hôm qua ta ở trong nhà chờ ngươi một đêm.
Trong mắt Sở Sơ Nhan tràn ngập u oán.
- Kết quả về sau Ấu Chiêu tìm ta, nói ngươi xảy ra chuyện, ta mới biết sự tình của ngươi và Thái Tử Phi. Đáng tiếc lúc đó là buổi tối, không ai có thể tiến cung. Cho nên chỉ có chờ đến hừng đông, cầu ông ngoại mang ta tiến cung.
- Trên đường còn xém chút bị Ôn công công cản lại, nhìn hắn tiền hô hậu ủng, hẳn là đại tổng quản bên người hoàng thượng.
Trong giọng nói của Sở Sơ Nhan có chút nghĩ mà sợ.
- Vốn cho rằng lần này xong, còn làm hại ông ngoại bị trách phạt, có điều sau khi hắn hỏi thân phận của ta, liền thả ta rời đi, thật kỳ quái.
Tổ An mỉm cười, nghĩ thầm không uổng ta đưa Ôn công công nhiều lễ vật như vậy.
- Sau đó đến thiên lao, vốn chỉ muốn sử dụng quan hệ của ông ngoại và nhị ngoại công, nhìn xem có thể để Hữu Vệ tướng quân dàn xếp không, không nghĩ tới hắn biết ta đến tìm ngươi, vậy mà trực tiếp cho đi.
Sở Sơ Nhan nhìn về phía Tổ An, biểu lộ cổ quái.
- Cảm giác hai người bọn hắn không phải nể mặt mũi của hai vị ngoại công, ngược lại là bởi vì ngươi, ngươi ở trong cung sống tốt như vậy?
Tổ An cười ha ha:
- Đúng thế, ngươi cũng không phải không biết mị lực của lão công ngươi, đơn giản là nam nữ thông sát...
- Sau đó sát tới thiên lao?
Sở Sơ Nhan lạnh lùng chen một câu.
Tổ An:
- ...
Loại trang bức nửa đường bị đánh gãy này là cực kỳ thương tổn.
Sở Sơ Nhan vội vàng hỏi:
- Tối hôm qua đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Tự nhiên là bị hãm hại...
Tổ An lặp lại lời đã khai một lần, cũng không phải không tin nàng, mà vì bây giờ thân ở thiên lao, nói không chừng tai vách mạch rừng, nên ổn thỏa một chút.
- Người Thạch gia thật đáng giận!
Khuôn mặt của Sở Sơ Nhan phát lạnh, lúc trước nàng trải qua Thạch Côn vô sỉ, ở trong Dao Quang Bí Cảnh xém chút bị người Thạch gia hại chết, tự nhiên tin là người Thạch gia ở phía sau làm chủ.
Tổ An thở dài:
- Nếu chỉ là Thạch gia liền tốt, ta lo lắng đại hắc thủ là Tề Vương.
Sở Sơ Nhan biến sắc:
- Không thể nào, danh tiếng của Tề Vương luôn rất tốt, hơn nữa lần này liên quan đến danh dự của hoàng thất, hắn làm như vậy không khỏi quá mạo hiểm, một khi bại lộ sẽ cá chết rách lưới.
Bị Tần gia ảnh hưởng, cảm nhận của nàng về Tề Vương cũng không tệ lắm.
- Hi vọng không phải hắn.
Sắc mặt Tổ An nặng nề.
- Bất quá coi như chủ sử sau màn không phải hắn, hắn cũng sẽ nhân cơ hội này đóng đinh lời đồn của ta và Thái Tử Phi, triệt để suy yếu lực lượng của Thái Tử nhất mạch.
- Trước đó nếu ngươi đồng ý theo ta về Minh Nguyệt Thành thì tốt biết bao.
Sở Sơ Nhan tự nhiên cũng có thể phân tích ra đây là sự tình mà Tề Vương sẽ làm, có điều nàng chỉ uể oải một chút, sau đó dò hỏi.
- Chuyện cho tới bây giờ ta có thể giúp ngươi cái gì? Cũng không thể nhận mệnh chờ người khác một mực bôi nhọ công kích chứ.