Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1284 - Chương 1284: Nhạc Phụ Đại Nhân (3)

Chương 1284: Nhạc phụ đại nhân (3) Chương 1284: Nhạc phụ đại nhân (3)

Mộ Dung Đồng sầm mặt lại:

- Những thứ này chỉ là ngươi phỏng đoán mà thôi, có chứng cứ không.

- Không có.

Tổ An lắc đầu.

- Ta chỉ cung cấp một mạch suy nghĩ mà thôi, cụ thể có hay không, còn cần các ngươi đi kiểm chứng nha.

Mộ Dung Đồng cười lạnh:

- Đã không có chứng cứ, ngươi lại vu cáo lung tung, Thạch gia gia chủ là một trong Bát Công, đại quan triều đình, ngươi có biết vu cáo lung tung là tội lớn bực nào không?

Thần sắc của Tổ An cũng lạnh xuống:

- Thạch gia thế lớn, chẳng lẽ lớn hơn Thái Tử Phi, lớn hơn thể diện của hoàng gia? Hiện tại người giật dây nói rõ là muốn để hoàng gia hổ thẹn, ngươi không đi điều tra, lại một mực chắc chắn Thái Tử Phi thật làm sự tình cẩu thả, ta có lý do hoài nghi động cơ của ngươi nha.

Mộ Dung Đồng giận tím mặt:

- Nhóc con, thật cho rằng bản quan không dám giết ngươi?

Đến từ Mộ Dung Đồng, điểm nộ khí +876 +876 +876...

Tổ An ngẩng đầu nói:

- Chẳng lẽ Mộ Dung đại nhân muốn vu oan giá hoạ, Tổ mỗ xương cốt cứng rắn, uy vũ không khuất phục, tuyệt đối sẽ không vu hãm Thái Tử Phi nửa chữ.

- Uy vũ không khuất phục?

Mộ Dung Đồng tức giận đến bật cười.

- Ngươi cũng xứng nói lời này? Tốt, bản quan nhìn xương cốt của ngươi cứng đến bao nhiêu, người đâu, dùng hình!

Lúc này Chân Học Nghĩa tằng hắng một cái:

- Mộ Dung đại nhân an tâm chớ vội, Tổ An nói cũng chưa chắc không có đạo lý, nếu đánh hắn một trận hắn cung khai, chúng ta cũng không cách nào chắn được miệng thiên hạ.

Nghe được lời này, Tổ An âm thầm buông lỏng một hơi, Hoàng Đế chắc chắn không có khả năng khoanh tay đứng nhìn, Tông Chính tất nhiên là người của Hoàng Đế nhất mạch, tuyệt đối sẽ không tùy ý Tề Vương làm loạn.

Đương nhiên nếu đoán sai cũng chả sao, ngược lại Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh phải dựa vào bị đánh đến đề thăng công lực.

- Ta thẩm án nhiều năm như vậy, nói đàng hoàng là không có tác dụng, bọn họ chỉ phục đánh.

Mộ Dung Đồng hừ lạnh, nhìn về phía Đình Úy.

- Bá Dương, ngươi nói thế nào?

Khương Bá Dương nói:

- Ta cũng đồng ý ý kiến của Tông Chính đại nhân, Tổ An nói không phải không có lý, chúng ta xác thực có thể từ phương diện kia cẩn thận chứng thực.

Trong mắt Mộ Dung Đồng có chút mờ mịt, nghĩ thầm ngươi đến cùng giúp bên nào?

Hắn biết Khương Bá Dương xưa nay chính trực cứng nhắc, chẳng lẽ bệnh cũ tái phát?

Hiện tại là thời điểm coi trọng chính trực sao, cơ hội tốt như vậy không lợi dụng, chỉ sợ Tề Vương sẽ khóc?

Tổ An kinh ngạc, hắn không nghĩ đến Khương Bá Dương sẽ giúp mình nói chuyện, vốn còn tưởng đối phương bởi vì sự tình Trình Hùng sẽ nhắm vào mình chứ.

Hai người thẩm án ý kiến thống nhất, Mộ Dung Đồng không thể làm gì, chỉ có thể để hai người khác hỏi một vài vấn đề, sau đó bọn họ quyết định từ bên Thạch Tuấn điều tra.

Đoàn người đứng dậy rời đi điều tra manh mối khác, Khương Bá Dương cố ý lưu đến sau cùng, ánh mắt dò xét Tổ An có chút kỳ quái.

Tổ An biết đối phương có lời muốn nói với mình, trong lòng kỳ quái, ta không biết hắn, tại sao hắn lại giúp ta.

Lúc này Khương Bá Dương gật gật đầu:

- Khó trách trước đó vài ngày La Phu một mực khen ngươi, còn nhờ ta cứu ngươi, hôm nay gặp mặt, mặc dù có chút miệng lưỡi trơn tru, nhưng phẩm tính không xấu, hơn nữa dũng khí phi phàm, nàng quả nhiên không nhìn lầm người.

Trong đầu Tổ An một vòng dấu chấm hỏi, La Phu là ai, chờ chút, hắn họ Khương...

- Mỹ nhân hiệu trưởng, nguyên lai ngươi là cha vợ đại... Khụ khụ, là phụ thân của mỹ nhân hiệu trưởng?

Hắn thốt ra.

- Mỹ nhân hiệu trưởng? Cha vợ...

Mí mắt của Khương Bá Dương co giật, ánh mắt nhìn về phía Tổ An nhiều mấy phần nguy hiểm.

- Không sai, La Phu là nữ nhi của ta, năm đó nàng không muốn làm Thái Tử Phi, trong cơn tức giận rời nhà trốn đến Minh Nguyệt Thành, bây giờ nghĩ lại cũng là chuyện tốt, bằng không nàng sẽ bị cuốn vào trận thị phi hôm nay.

Tổ An chấn kinh, ngự tỷ tất chân lại xém chút lên làm Thái Tử Phi?

Ngạch không đúng, hẳn là nàng không muốn làm mới chạy, bằng không chỉ sợ không tới lượt Bích Linh Lung.

Hắn vội vàng lấy lại tinh thần:

- Nguyên lai là bá phụ, ban đầu ở Minh Nguyệt Thành hiệu trưởng tỷ tỷ cực kỳ chiếu cố ta, không nghĩ tới hôm nay lại được bá phụ tương trợ, xem ra đều là duyên phận.

Khương Bá Dương hừ một tiếng:

- Ngươi không cần cám ơn ta, trước đó ngươi bị bắt tới kinh thành, hoàng thượng nói rõ là muốn phương pháp trường sinh, tuy La Phu để ta cứu ngươi, đáng tiếc ta bất lực, ngược lại không nghĩ tới tiểu tử ngươi thật có thể chạy thoát.

Tổ An cười nói:

- Coi như thế, ta cũng rất cảm kích hiệu trưởng tỷ tỷ cứu giúp, hơn nữa lần này không phải bá phụ cũng giúp ta sao.

Khương Bá Dương lạnh nhạt nói:

- Ta không phải giúp ngươi, chỉ luận sự mà thôi, việc này xác thực có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Sau khi nói xong hắn liền quay người rời đi, đi mấy bước, bỗng nhiên nhíu mày dừng lại, cúi đầu vuốt góc áo, thấy y phục chỉnh chỉnh tề tề, trên mặt mới có cảm giác vui vẻ, tiếp tục đi ra ngoài, Tổ An chú ý tới hắn mỗi một bước, khoảng cách đều không lệch chút nào.

Rất nhanh có ngục tốt mang Tổ An về phòng giam, hắn lẳng lặng ngồi ở nơi đó, ánh mắt thâm thúy.

Sự tình có chút môn đạo, vốn cho rằng Khương gia là Tề Vương nhất mạch, nhưng hiện tại xem ra chưa hẳn.

Có lẽ ngày bình thường Khương gia hơi khuynh hướng Tề Vương, nhưng trước trái phải rõ ràng, Khương Bá Dương vẫn lựa chọn theo lẽ công bằng xử lý, khó trách Hoàng Đế sẽ đồng ý hắn đến thẩm tra xử lí án này.

Mặt khác hôm nay nhìn quan hệ giữa ba vị Cửu Khanh, hắn ý thức được trước đó mình tính sai.

Thái Tử nhất mạch và Tề Vương nhất mạch, ngoại nhân nhìn như ngươi chết ta sống, nhưng nội bộ bọn họ vẫn có rất nhiều quan hệ cá nhân, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, điểm này tương lai nói không chừng có cơ hội lợi dụng...

Bình Luận (0)
Comment