Thủ Nghĩa tùy ý ngồi ở chủ vị:
- Ngươi bắt đầu đi, phương diện xử án ngươi là chuyên gia.
Nhìn hắn ngồi lệch một bên trên ghế, hô hấp của Khương Bá Dương thoáng cái dồn dập, vội vàng dời ánh mắt không nhìn nữa, trực tiếp vỗ bàn, phanh… cực kỳ chói tai:
- Tổ An, bản quan xem ghi chép ra vào cửa cung, phát hiện trước hoàng hôn ngươi chưa rời cung, ngươi ở lại trong cung làm gì?
Vấn đề này Tổ An rất khó trả lời, chủ yếu là Chu Tà Xích Tâm dặn đi dặn lại để hắn không được bại lộ thân phận Tú Y Sứ Giả, như vậy sẽ rất khó giải thích tại sao ở lại trong cung.
Phải biết trước hoàng hôn, ngoại thần không xuất cung là trọng tội, tuyệt đối sẽ bị vạch tội dâm loạn hậu cung.
Bất quá Tổ An đã sớm chuẩn bị, trầm giọng đáp:
- Hoàng thượng có nhiệm vụ bí mật điều động ta, cho nên ta mới không xuất cung.
Mấy người liếc nhau, nhịn không được hỏi:
- Nhiệm vụ bí mật gì?
Tổ An cười:
- Đã nói là nhiệm vụ bí mật, làm sao có thể tùy tiện nói cho người khác biết.
Mộ Dung Đồng giận dữ:
- Họ Tổ, đừng ở chỗ này cười đùa tí tửng, hiện tại là chúng ta đang thẩm vấn ngươi, ngươi tốt nhất thành thật khai báo.
Là tiểu tử này làm hại hắn từ Ti Đãi Giáo Úy uy phong bát diện biến thành ăn không ngồi chờ chết, nghĩ tới đây trong lòng hắn không khỏi giận giữ.
Đến từ Mộ Dung Đồng, điểm nộ khí +491 +491 +491...
Tổ An thở dài:
- Mộ Dung đại nhân, ngươi cảm thấy ta dám giả truyền thánh ý sao? Sự kiện này rất dễ dàng chứng thực, sau khi ta từ Đông Cung ra ngoài, liền bị gọi vào ngự thư phòng.
Hô hấp của Mộ Dung Đồng cứng lại, dưới cái nhìn của bọn họ, xác thực không có ai dám giả truyền thánh chỉ, đây chính là tội tru di cửu tộc.
Lúc này Khương Bá Dương lật xem hồ sơ, gật đầu nói:
- Thật có việc này.
Hiển nhiên trước khi đến, hắn đã làm tốt các loại điều tra và khẩu cung.
Sau đó lời nói hắn xoay chuyển:
- Nhưng cái này nhiều lắm chỉ có thể nói ngươi đi qua ngự thư phòng lĩnh nhiệm vụ bí mật, nhưng về sau ngươi đi nơi nào, làm gì không có người biết, có không ít người xác nhận bọn họ nhìn thấy ngươi và Thái Tử Phi quần áo không chỉnh tề ở cùng một chỗ... Khụ khụ, đối với cái này ngươi giải thích thế nào.
- Lời nói vô căn cứ! Đây là nói xấu!
Thần sắc của Tổ An có chút kích động.
- Nói xấu ta thì thôi, vậy mà nói xấu Thái Tử Phi băng thanh ngọc khiết, tâm có thể tru tâm có thể tru, xin hỏi Khương đại nhân, người nói xấu chúng ta đến cùng là ai?
Khương Bá Dương hắng giọng:
- Có phải nói xấu hay không chúng ta tự sẽ kiểm chứng, nhưng thân phận những người kia khẳng định không thể nói cho ngươi.
Tổ An nói:
- Ta xưa nay thiện chí giúp người, ai ai cũng ưa thích, thực nghĩ không ra ai sẽ hãm hại ta...
- Ai ai cũng ưa thích?
Mộ Dung Đồng cười lạnh, gia hỏa này có phải có bệnh hay không?
Tổ An bừng tỉnh đại ngộ:
- Ta nhớ rồi, trước đó tựa hồ bởi vì ta vừa tới kinh thành, bị thích khách ám sát, làm hại Mộ Dung đại nhân bị liên luỵ mất chức, nếu thật có người muốn hãm hại ta mà nói, chỉ sợ...
Mộ Dung Đồng tức giận đến sắp bốc khói:
- Hỗn trướng, ngươi nói ta sẽ hãm hại ngươi!
Đến từ Mộ Dung Đồng, điểm nộ khí +668 +668 +668...
Tổ An giang tay:
- Ta không có nói như vậy nha, là tự ngươi nói.
Hắn suy nghĩ tuy Mộ Dung Thanh Hà có chút lỗ mãng, nhưng tổng thể vẫn tỉnh táo hơn nhiều.
Khương Bá Dương vội vàng tỏ ý:
- Mộ Dung đại nhân an tâm chớ vội, an tâm chớ vội.
Sau đó xoay đầu lại nhìn Tổ An:
- Ngươi hung hăng càn quấy như vậy, sẽ ảnh hưởng chúng ta phá án.
Tổ An đáp:
- Khương đại nhân minh giám, ta chỉ phân tích người nào có động cơ hại ta mà thôi, Mộ Dung đại nhân tính tình ngay thẳng, hiển nhiên không làm được loại sự tình này.
Được hắn vỗ mông ngựa, lúc này sắc mặt của Mộ Dung Đồng mới thoáng hòa hoãn.
Lúc này Tổ An tiếp tục nói:
- Đúng rồi, ta nhớ được, sáng nay tiến cung, ta đắc tội Hoàng Môn Thị Lang Thạch Tuấn, chỉ vì hắn làm khó dễ, ta không nhịn được dùng bàn tay thăm hỏi gương mặt của Thạch Tuấn, còn làm hại hắn ở trước mặt mọi người rơi quần xấu mặt, lại thêm lúc trước đệ đệ của hắn Thạch Côn có cừu oán với ta, nếu quả thật nói ai có động cơ hại ta, hắn tuyệt đối có khả năng nhất.
Lúc này ngay cả Tông Chính đại nhân đang nhắm mắt dưỡng thần cũng nhịn không được mở mắt, dùng bàn tay thăm hỏi gương mặt của Thạch Tuấn? Thua thiệt tiểu tử này còn nói ra được!
Khương Bá Dương hơi nheo mắt:
- Trước đó ta không có nhắc tới Thạch Tuấn, vì sao ngươi thoáng cái đoán được là hắn, nói, có phải thời điểm hắn gặp được ngươi và Thái Tử Phi, ngươi cũng nhìn thấy hắn không?
Tổ An kinh ngạc:
- Thật là tiểu tử kia? Ta liền nói bộ dáng kia chính là gia hỏa một bụng ý nghĩ xấu muốn hại người, không nghĩ tới quả nhiên là hắn!
Mộ Dung Đồng quát:
- Đừng có nói nhãm, ngươi nhắc tới hắn chính là không đánh đã khai.
Tổ An thở dài:
- Mộ Dung đại nhân, ngươi cũng làm qua Ti Đãi Giáo Úy, cái này hẳn rất dễ dàng phân tích được chứ.
- Ta tự hỏi nhân phẩm không tốt lắm, khiến người ta hiểu lầm phương diện này có thể thông cảm được, nhưng Thái Tử Phi là ai, xuất thân danh môn, xưa nay cử chỉ vừa vặn, có phong thái quốc mẫu, nữ tử như vậy các ngươi tin tưởng nàng sẽ làm sự tình cẩu thả với nam nhân khác?
- Cho nên sự kiện này nói rõ là vu oan hãm hại, người hãm hại không chỉ có thù với ta, hơn nữa còn ước gì Thái Tử Phi vạn kiếp bất phục, nghĩ tới nghĩ lui, ta và Thái Tử Phi có kẻ thù chung chỉ có Thạch gia, dù sao trước đó Thạch Côn là cùng ta đánh cược, sau đó ngoài ý muốn chết ở trong tay Thái Tử Phi.