Ta chết, danh tiết của con dâu ngươi cũng không gánh nổi!
Hắn đậu đen rau muống quy đậu đen rau muống, nhưng những ngày này ở kinh thành cũng minh bạch, thế lực của Tề Vương thâm căn cố đế, cơ hội lần này tốt như vậy, bọn họ làm sao có thể buông tha?
Mấu chốt là mặc kệ Khương Bá Dương hay Mộ Dung Đồng, một cái là chuyên gia xử án, một cái trước đó là Ti Đãi Giáo Úy, đồng dạng là người trong nghề, chỉ sợ Hoàng Đế rất khó cự tuyệt bọn họ gia nhập.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, rất nhanh có ngục tốt đến:
- Tổ đại nhân, xin theo chúng ta, đám người Tông Chính đại nhân có lời muốn hỏi ngươi.
Những người này trước đó bởi vì thích khách vượt ngục nhận nhân tình của hắn, bởi vậy nói chuyện rất khách khí, không có để hắn chịu nhục như phạm nhân bình thường.
Tổ An được đưa tới một gian tĩnh thất, những ngục tốt kia nói:
- Tổ đại nhân, ấn thông lệ chúng ta phải khóa ngươi lại, xin thứ lỗi.
- Không sao.
Sắc mặt Tổ An bình tĩnh.
Mấy ngục tốt kia vừa khóa hắn lại, vừa khen:
- Tổ đại nhân quả nhiên bất phàm, chỗ chúng ta không biết nhốt qua bao nhiêu đại quan, từng cái không phải khóc lóc chính là thất hồn lạc phách, rất ít có khí độ như Tổ đại nhân.
Tổ An mỉm cười:
- Bình sinh không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, sự tình lần này ta trong sạch, tự nhiên không sợ bị thẩm vấn.
Những ngục tốt kia lại tán thưởng, lúc này cửa phòng mở ra, mấy quan viên áo bào tím chậm rãi đi tới.
Đi đầu là một lão giả dáng dấp khổ đại cừu thâm, tóc muối tiêu dùng trâm gỗ tùy ý buộc lên, có không ít sợi tóc lộn xộn rủ xuống, lần thứ nhất nhìn thấy Tổ An còn tưởng là Kỷ Đăng Đồ bản già nua.
Bất quá tướng mạo của hai người không có chút tương tự nào, bài trừ khả năng người này là lão cha tiện nghi của Kỷ Đăng Đồ.
Nhìn quan phục trên người, còn có đi ở vị trí thứ nhất, hắn hẳn là Tông Chính đại nhân Chân Học Nghĩa.
Lại nói hắn cưới tỷ tỷ của Hoàng Đế, thì nên là người cùng thế hệ với Hoàng Đế mới đúng, vì sao Hoàng Đế bề ngoài nhìn tuổi xuân đang độ, gia hỏa này đã già nua sắp chết?
Quan viên thứ hai khí chất nho nhã, mặt như quan ngọc, tóc chỉ có chút hoa râm, nhìn càng tăng thêm phong lưu phóng khoáng, có thể tưởng tượng lúc hắn tuổi trẻ rất được nữ hài tử hoan nghênh.
So sánh với Tông Chính đại nhân, cả người hắn đứng đắn hơn rất nhiều, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, y phục trên người thẳng tắp, không có chút nếp uốn.
Nhìn đồ án Bạch Hổ trên quan phục, hẳn là Đình Úy Khương Bá Dương.
Tổ An dò xét hắn vài lần, trước đó vì sự tình Trình Hùng cùng hắn đánh qua quan hệ, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt.
Hắn thấy Khương Bá Dương không có nhìn mình, mà nhìn chằm chằm Tông Chính đại nhân, biểu lộ giống như bị táo bón.
Rốt cục hắn có chút nhịn không được:
- Chân đại nhân, thân là Cửu Khanh, chúng ta nên làm gương mẫu cho quan viên, ngày bình thường chú ý dung mạo một chút.
Chân Thủ Nghĩa cười hắc hắc:
- Cửu Khanh? Sớm đã không còn vinh quang như ngày xưa, làm gương mẫu cái gì, lời này ngươi đi nói cho Môn Hạ, Trung Thư, Thượng Thư còn tạm được.
Mí mắt của Khương Bá Dương co giật, hít sâu một hơi nói:
- Nhưng tóc ngươi như vậy, không cảm thấy khó chịu sao? Không bằng ta giúp ngươi cột lại.
Chân Thủ Nghĩa vội vàng tránh đi:
- Nam nhân đầu nữ nhân eo, không phải tình nhân không nên đụng! Lại nói, ta cảm thấy như vậy mới tự tại, càng có thể biểu hiện ta không bị trói buộc và thoải mái.
Mộ Dung Đồng cười nhạo:
- Đã nửa thân thể chôn trong đất, báo đáp ân tình người, còn không bị trói buộc và thoải mái? Cũng không sợ Trường Xuyên công chúa nghe được lại phạt ngươi quỳ ván giặt đồ?
Mộ Dung Đồng là người quen cũ, Tổ An đã gặp hắn nhiều lần.
Chân Thủ Nghĩa không nhịn được:
- Hắc Bì đừng quá phận, có tin ta tiết lộ sự tình năm đó ngươi nhìn trộm Ngọc đại nhân động phòng không.
Mộ Dung Đồng giận dữ:
- Lão thất phu, năm đó ngươi không nhìn sao? Còn nữa, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, màu da này gọi là màu đồng cổ dương cương cân đối, không phải đen.
Tổ An hơi kinh ngạc, theo lý thuyết bọn họ phân thuộc trận doanh khác biệt, nên thế như nước lửa mới đúng, vì sao một bộ lão bằng hữu như thế?
Có điều rất nhanh hắn liền kịp phản ứng, những quan viên ở kinh thành này, chỉ sợ rất nhiều từ nhỏ đã nhận biết, mọi người cùng nhau lớn lên, cùng một chỗ kiến công lập nghiệp, chỉ là về sau mỗi người mới lựa chọn trận doanh.
Mặc dù như thế, giao tình ngày xưa vẫn còn, thậm chí không ít gia tộc còn có quan hệ thông gia, có thể nói trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, mọi người chỉ là đạo thống chi tranh, đồng thời không phải không đội trời chung như mình tưởng tượng.
Nghe hai người cãi nhau, Khương Bá Dương đau đầu, không nhìn thẳng bọn họ, đánh giá Tổ An, bỗng nhiên nhướng mày:
- Là ai đeo gông xiềng cho ngươi.
Vừa nói vừa đi tới, thân thủ nhẹ nhàng phất một cái, một sợi xiềng xích tự động giải khai, hiển nhiên tu vi cực kỳ cao thâm.
Tổ An sững sờ, tựa hồ gia hỏa này rất có thiện ý với ta.
Đúng lúc này, Khương Bá Dương không có tiếp tục giải gông xiềng nữa, ngược lại thay hắn sửa sang cổ áo, sau đó lui về sau một bước dò xét, lúc này mới hài lòng gật đầu, lần nữa ngồi trở lại vị trí.
Tổ An mộng bức, đại ca ngươi làm gì, vì sao chỉ mở một sợi xiềng xích?
Hắn cúi đầu xem xét, lúc này mới chú ý tới xiềng xích trên người mình rất đối xứng, lại liên tưởng đến vừa rồi hắn nhìn đầu tóc của Tông Chính đại nhân biểu lộ vặn vẹo, nhất thời dở khóc dở cười, nguyên lai là đụng phải kẻ bị bệnh hoàn mỹ, làm ta còn tưởng hắn có thiện ý.
- Được rồi, chính sự quan trọng.
Khương Bá Dương ngăn hai người cãi lộn.