Tổ An nghiêm mặt nói:
- Đại thống lĩnh, sao ngươi lại không tin, ta thật không có phát sinh cái gì với Thái Tử Phi, trước đó sau khi rời ngự thư phòng, ta chưa thấy qua Thái Tử Phi.
Hắn đương nhiên không có khả năng thừa nhận, mặc kệ là Hoàng Đế hay Chu Tà Xích Tâm thật muốn giúp đỡ khắc phục hậu quả, nhưng đến thời điểm có lẽ Thái Tử Phi giữ được, hắn tuyệt đối sẽ chết chắc.
Hiện tại hắn còn nhớ rõ lúc trước Vân Gian Nguyệt hành thích, mình rõ ràng cứu Thái Tử Phi, nhưng bởi vì lúc cứu người ôm nàng, xém chút bị Hoàng Đế chặt tay.
Dù Hoàng Đế rộng lượng đến đâu cũng không có khả năng cho phép nam nhân khác làm bẩn con dâu mình?
Chu Tà Xích Tâm liếc hắn một cái, một lúc lâu sau mới hạ giọng nói:
- Rất tốt, về sau mặc kệ ai hỏi ngươi, đều cắn chết nói như vậy.
Tổ An hơi kinh ngạc nhìn hắn, gia hỏa này âm thầm giúp mình?
Xem ra lần trước bán hắn ân tình vẫn hữu dụng.
Chu Tà Xích Tâm tằng hắng một cái, thanh âm lại khôi phục bình thường:
- Vậy ngươi có thấy người khả nghi nào không?
- Không có.
Tổ An lắc đầu.
- Ta ra ngoài đi dạo không bao lâu, liền phát hiện trong hoàng cung tựa hồ rối bời, các cấm quân đang lùng bắt người nào đó, ta lo lắng xảy ra chuyện, liền trở về, sau đó liền bị các ngươi mang tới nơi này.
Chu Tà Xích Tâm ngồi trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cả người rơi vào trầm tư.
Thanh âm ngón tay gõ mặt bàn cực kỳ chói tai, có một loại cảm giác đè nén thiên nhiên.
Cách một hồi sau, Chu Tà Xích Tâm nói:
- Đợi lát nữa sẽ có người đưa ngươi đưa đến trong thiên lao thẩm vấn, đến thời điểm sự tình gì nên nói, sự tình gì không nên nói, chính ngươi rõ ràng. Mặt khác, hoàng thượng đặc biệt bàn giao, ngươi tuyệt đối không thể bại lộ thân phận Tú Y Sứ Giả.
- Vâng!
Trong lòng Tổ An hiểu ra, Hoàng Đế nói như vậy, chứng minh hắn còn muốn mình giúp hắn đi hố Tề Vương, cho nên chỉ cần không bại lộ mình và Thái Tử Phi thật làm gì, Hoàng Đế hẳn sẽ không giết ta.
Tổ An nhịn không được hỏi:
- Tại sao sự kiện này lại nháo đến thiên lao, không phải cần nhanh chóng áp xuống sao, công khai điều tra như vậy, sẽ tổn hại danh dự của Thái Tử Phi.
Chu Tà Xích Tâm do dự một chút, cuối cùng giải thích:
- Trong cung không chỉ một đỉnh núi, còn có rất nhiều thế lực của Tề Vương, bên kia đã bắt đầu trợ giúp, làm sao có thể tuỳ tiện đè xuống?
- Thái Tử Phi thân phận đặc thù, không tiện thẩm vấn, khẳng định phải từ chỗ ngươi ra tay.
Tổ An cười khổ, quả nhiên thế giới này người bình thường không có nhân quyền.
Chu Tà Xích Tâm rời đi, rất nhanh liền có người đưa hắn đến thiên lao.
Hữu Vệ tướng quân Quách Chí nhìn thấy hắn thì thở dài một hơi:
- Tổ huynh đệ, không nghĩ tới lại gặp nhau ở trong tình huống như thế này.
Tổ An cười khổ:
- Ta cũng không nghĩ tới.
Quách Chí muốn nói lại thôi, sau đó thừa dịp người xung quanh không chú ý, nguyên khí truyền âm nói:
- Đợi lát nữa Tông Chính, Đình Úy, Quang Lộc Huân sẽ đến liên hợp thẩm vấn ngươi, chính ngươi tự giải quyết cho tốt.
- Đa tạ Quách huynh nhắc nhở!
Tổ An lặng lẽ đáp lại, ngày bình thường giao du rộng lớn vẫn có chút tác dụng, chí ít người ta ở trên những chuyện nhỏ vẫn sẽ giúp mình.
Quách Chí liếc hắn một cái, sau đó im lặng rời đi.
Tổ An bị áp giải đến một phòng giam đặc thù, trên người bị cao thủ hạ cấm chế, đồng thời còn có Câu Hồn Tác của Tú Y Sứ Giả, bảo đảm hắn không thể vượt ngục, đồng thời cũng không cách nào tự tử.
Những tao ngộ này đều ở trong dự liệu, Tổ An không có để ý.
Dù sao rất nhiều năng lực đều không cần vận dụng nguyên khí liền có thể triệu hoán, những biện pháp này ảnh hưởng không lớn.
Hiện tại hắn lo lắng nhất là sắp đến hội thẩm, nghĩ tới đây hắn cũng nhức cả trứng, mình chỉ là Thái Tử Xá Nhân nho nhỏ, cần dùng tới quy cách Tam Ti hội thẩm sao?
Thế giới này có chút không giống Trung Quốc cổ đại, Tam Ti hội thẩm ở nơi này bình thường là Đình Úy, Ngự Sử Đài cùng với Ti Đãi Giáo Úy, nhưng lần này sự tình liên quan đến Thái Tử Phi, hơn phân nửa sẽ không trắng trợn tuyên dương, cho nên để Tông Chính (*còn gọi Tông Nhân Phủ) và Quang Lộc Huân thay thế Ngự Sử Đài cùng với Ti Đãi Giáo Úy.
Tông Chính là một trong Cửu Khanh, chưởng quản sự tình của hoàng tộc cùng với hoàng thân quốc thích, việc này liên quan đến Thái Tử Phi, do bọn hắn đến chủ trì không có gì thích hợp bằng.
Hắn nhớ đến trước đó Sở Sơ Nhan đã nói với hắn, Tông Chính Chân Học Nghĩa, thê tử là tỷ tỷ của Hoàng Đế Trường Xuyên công chúa, Hoàng Đế phái hắn đến chủ trì thẩm án, hẳn vì tin được hắn là người một nhà.
Đình Úy và Quang Lộc Huân cũng một trong Cửu Khanh, Đình Úy Khương Bá Dương vốn quản hình ngục, là chuyên gia xử án, tra án tự nhiên không thiếu hắn được.
Cái này cũng không phải lần đầu tiên liên hệ với hắn, lần trước sự tình Trình Hùng, hắn thì chủ trương gắng sức giúp Trình Hùng vô tội, kết quả vẫn bị mình định tội.
Chậc chậc chậc, oan gia ngõ hẹp, lần này rơi xuống trong tay hắn, hơn phân nửa sẽ xong.
Trong đầu Tổ An hát bài Tâm Lạnh, có điều hắn nghĩ lại, lần trước tựa hồ là dùng thân phận Kim bài Thập Nhất, liên quan gì tới Thái Tử Xá Nhân Tổ An?
Khương Bá Dương chưa chắc sẽ ghi hận mình, ân, hi vọng như thế.
Bất quá Quang Lộc Huân thì phiền phức, trước kia Quang Lộc Huân Mộ Dung Đồng là Ti Đãi Giáo Úy quyền cao chức trọng, kết quả bởi vì mình bị điều tới nha môn thanh nhàn, trong lòng khẳng định rất bất mãn, cái này khẳng định tránh không khỏi.
Lại nói Hoàng Đế có bệnh sao, ba quan viên phái tới thẩm án có hai cái là người Tề Vương nhất mạch, đều có thù với ta, đây là muốn ta chết sao?