Sở Sơ Nhan cũng là người thông tuệ, lập tức hiểu ý tứ của hắn, đỏ mặt xì một cái:
- Trong đầu ngươi suy nghĩ lung tung cái gì thế hả.
Sau đó gò má nàng lộ ra một nụ cười như băng tuyết tan rã:
- Ta biết ngươi là quan tâm ta, yên tâm đi, trước đây ít năm ta chủ trì Sở gia, âm mưu quỷ kế gì chưa thấy qua.
Lúc này Tổ An mới yên lòng lại:
- Quên lão bà yêu dấu của mình là thiên chi kiêu nữ, ha ha.
Dù sao cách đó không xa còn có ngục tốt, Sở Sơ Nhan mặt non, thực gánh không được "lão bà yêu dấu " gì, như chạy trốn rời đi.
Đám ngục tốt lại hâm mộ chạy tới học hỏi ngự thê chi thuật, Tổ An vừa chém gió với bọn hắn, vừa nghe ngóng sự tình trong cung.
- Bạch phi? Bạch phi xưa nay thâm cư không ra ngoài, không có mấy người biết tình hình gần đây của nàng.
- Ngược lại nghe nói mấy ngày nay ngay cả thiếp thân thị nữ của nàng cũng không thấy.
- Chưa hẳn, bây giờ Đông Cung xảy ra sự tình lớn như vậy, Bách Hoa Cung tự nhiên phải điệu thấp, thiếp thân thị nữ không xuất hiện rất bình thường.
- Nói đến Thái Tử Phi thật xảy ra chuyện gì, Bạch phi là nhân tuyển có khả năng lên làm Thái Tử Phi nhất.
...
Nghe đám ngục tốt nghị luận ầm ĩ, Tổ An như có điều suy nghĩ.
Cách một hồi hắn lại hỏi:
- Bây giờ tình huống của Thái Tử Phi như thế nào? Ha ha, vấn đề này có chút mẫn cảm, dù sao ta và nàng đều là nhân viên có liên quan đến vụ án, nếu không tiện trả lời, các ngươi có thể không nói.
Đám ngục tốt liếc nhau, sau đó có người cười nói:
- Tổ đại nhân khách khí, chúng ta đều biết ngươi và Thái Tử Phi oan uổng, nói cho ngươi cũng không có gì.
- Phải phải, hôm qua Tông Nhân Phủ phái ma ma kiểm tra thân thể của Thái Tử Phi, Thái Tử Phi không có dấu vết bị nam nhân xâm phạm.
- Đâu chỉ như thế, nghe nói Thái Tử Phi vẫn còn tấm thân xử nữ.
- Điều đó không có khả năng, Thái Tử và Thái Tử Phi thành thân lâu như vậy, làm sao vẫn còn tấm thân xử nữ?
- Vị Thái Tử kia...
...
Nếu chỉ vì sự tình thích khách vượt ngục được hắn cứu giúp, bọn họ chưa chắc dám nói nhiều như vậy, chủ yếu là nhận được tin tức, Thái Tử Phi trong sạch, cho nên mới yên tâm lớn mật nghị luận những thứ này.
Tổ An tằng hắng:
- Mấy vị nói cẩn thận, chắc hẳn đây là một vài ác nhân truyền tin tức bôi nhọ Thái Tử, các ngươi không thể trúng kế.
Mấy ngục tốt bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là thế, Tổ đại nhân lại cứu chúng ta một lần.
Mọi người nói lời cảm tạ, Tổ An ứng phó vài câu, sau đó rơi vào trầm tư.
Không nghĩ tới Thái Tử Phi không có gạt ta, nàng thành thân nhiều năm như vậy lại vẫn là tấm thân xử nữ, bất quá thời điểm này tin tức kia bạo lộ ra, chỉ sợ đến tiếp sau nàng sẽ có một đống lớn phiền phức.
Hoàng Đế không đến mức không khôn ngoan bại lộ sự tình nàng vẫn còn tấm thân xử nữ như thế?
Chẳng lẽ là Tề Vương nhất mạch, nhưng như vậy không phải rửa sạch hiềm nghi của nàng sao?
Hắn nghĩ một lát, càng nghĩ càng nhức đầu, luôn cảm giác sau lưng chuyện này không đơn giản như vậy.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, đám ngục tốt sớm đã giải tán, Tổ An một mình ngồi ở trong phòng giam suy tư.
- Ăn cơm ăn cơm!
Một ngục tốt đi tới, thả hộp xong quay liền người rời đi.
Không nghĩ tới nhanh như vậy đã ăn cơm tù, Tổ An nhìn chén lớn, bởi vì trong thiên lao giam giữ đều không phải tù phạm bình thường, thức ăn ngược lại không tệ.
Chí ít cơm trắng là bao no, bên trong còn có rau xanh, thịt cá.
Bôn ba một đêm, hắn thật có chút đói, Tổ An cầm chén lên đang muốn ăn.
Bỗng nhiên trong đầu hắn lóe lên linh quang, ngẩng đầu nhìn về phía ngục tốt:
- Chờ một chút!
- Làm sao?
Ngục tốt kia quay đầu lại, ngữ khí hơi không kiên nhẫn.
Tổ An dò xét hắn:
- Vì sao nhìn không quen mặt, trước đó chưa thấy qua ngươi.
Ngục tốt kia a một tiếng:
- Ta vừa được điều qua.
Tổ An mỉm cười:
- Vậy có thể làm phiền tiểu ca giúp đỡ gọi Quách tướng quân đến không, ta nhớ được tình báo trọng yếu muốn bẩm báo.
Ngục tốt kia không kiên nhẫn nói:
- Lo ăn cơm đi, Quách tướng quân nào có thời gian gặp ngươi.
Nói xong hùng hùng hổ hổ rời đi.
Tổ An cúi đầu nhìn cơm trong chén, rơi vào trầm tư.
Cũng không biết qua bao lâu, Hữu Vệ tướng quân Quách Chí dẫn một đám người tới:
- Tổ huynh đệ, đám người Tông Chính đại nhân muốn thẩm vấn ngươi.
Tổ An nằm ở trong phòng giam không nhúc nhích.
Quách Chí liên tục hô vài tiếng không có đáp lại, không khỏi biến sắc:
- Xảy ra chuyện!
Hắn vội vàng mở cửa phòng giam, vọt tới bên người Tổ An, nhìn thấy hắn mặt mũi tím xanh, vội vàng quát:
- Trúng độc, nhanh truyền Thái Y!
Những ngục tốt kia vội vàng chạy đi, Quách Chí thì vận công nỗ lực giúp Tổ An bức độc ra.
Lúc này Chân Học Nghĩa, Khương Bá Dương, Mộ Dung Đồng mấy người đồng dạng nghe tin chạy đến:
- Xảy ra chuyện gì?
- Tổ An bị độc chết?
- Các ngươi làm ăn cái gì!
...
Thanh âm vừa sợ vừa giận của ba lão đầu truyền đến.
Lúc này Tổ An vốn nằm trên mặt đất bỗng nhiên ngồi dậy:
- Ta không sao.
- A?
Quách Chí mờ mịt, vừa rồi gia hỏa này không phải hấp hối sao?
Tổ An nhìn hắn áy náy cười một tiếng:
- Đa tạ Quách huynh cứu giúp, vừa rồi là hành động bất đắc dĩ.
Trước đó nhìn thấy ngục tốt lạ mặt đã hoài nghi, phải biết trải qua sự tình cứu thích khách Ma giáo lần trước, những ngục tốt trong thiên lao hắn cơ hồ đều biết, trong khoảng thời gian này mọi người cùng một chỗ khoác lác, song phương quan hệ cực tốt.
Coi như thật đến ngục tốt mới, phạm nhân trọng yếu như mình cũng không có khả năng để tân nhân đến đưa cơm.