- Cũng không biết là cung nữ nào bị chủ tử đánh chết kinh động hoàng thượng, nếu điều tra ra, các nàng cũng không có quả ngon để ăn.
Sắc mặt Thái Tử Phi tái nhợt, cung nữ bình thường bị đánh chết làm sao có thể kinh động nhiều Tú Y Sứ Giả như vậy, nói rõ là nhằm về phía nàng.
Vì cái gì những Tú Y Sứ Giả này biết cung nữ có vấn đề nhanh như vậy?
- Tổ đại nhân đâu, tìm hắn tới gặp ta.
Thái Tử Phi tâm loạn như ma, sự kiện này không thể tìm người khác thương nghị, bản năng nghĩ đến Tổ An, gia hỏa kia ở dưới tình huống đó cũng có thể tránh thoát một kiếp, chắc hẳn lần này cũng có biện pháp.
Không biết vì sao, nghĩ đến hắn, trái tim nàng dần dần an ổn hơn rất nhiều.
Dung Mạc hừ một tiếng:
- Gia hỏa kia sau khi được hoàng thượng triệu kiến thì căn bản không có trở về.
- Hắn còn ở ngự thư phòng?
Thái Tử Phi biến sắc, chẳng lẽ xảy ra chuyện?
- Nghe nói đã sớm đi, bất quá sau khi ra ngoài lại không trở về thỉnh an Thái Tử Phi, quả thực không để nương nương vào mắt nha.
Dung Mạc kỷ kỷ tra tra nói, vừa vặn nhân cơ hội này nói xấu nam hồ ly tinh kia, ai bảo hắn vừa đến đã cùng ta tranh đoạt niềm tin của Thái Tử Phi.
Nghe Tổ An không có việc, Thái Tử Phi buông lỏng một hơi, ý đồ của thiếp thân thị nữ không giấu được nàng, có điều nàng không có ý đâm thủng, dù sao đối phương đã không ưa Tổ An.
- Đúng rồi, lần này phụ trách điều tra là vị Tú Y Sứ Giả nào?
Thái Tử Phi nâng chung trà lên uống một ngụm, đồng thời suy nghĩ có thể vận dụng quan hệ tiếp xúc đối phương hay không.
Mặc dù Tú Y Sứ Giả là dòng chính của hoàng thượng, nhưng Đông Cung kinh doanh nhiều năm, cũng cùng mấy vị đại nhân duy trì quan hệ tốt đẹp.
- Phụ trách là một Kim bài sứ giả, tựa hồ là Thập Nhất đại nhân.
Dung Mạc đáp.
- Thập Nhất đại nhân?
Chén trà của Thái Tử Phi xém chút lắc ra, trong lúc nhất thời thần sắc có chút mê ly và ngượng ngùng.
- Là hắn...
Tổ An một đường mang theo Tú Y Sứ Giả hùng hùng hổ hổ đuổi tới ngoại ô, dựa theo địa chỉ Nội Vụ Phủ ghi chép tìm mẫu thân và đệ đệ của Tâm Nhị.
Những Tú Y Sứ Giả này không giống hắn vừa tới kinh thành, bọn họ rất quen thuộc phố lớn ngõ nhỏ ở đây.
Cũng không lâu lắm liền tìm được.
Đám Tú Y Sứ Giả rất chuyên nghiệp chia làm mấy đội, một đội trông coi cửa sau, một đội chiếm điểm cao ở xung quanh giám thị bốn phía, một đội canh phòng từng đầu hẻm.
Người còn lại tới cửa chính gõ cửa, gõ vài cái không có phản ứng, liền trực tiếp đạp bay cửa, đám người hung thần ác sát xông vào.
Tổ An chậm rãi vào theo, hiện tại điều tra cái gì cũng không cần hắn tự mình làm, hắn càng có thời gian quan sát xung quanh.
Nhìn cảnh tượng trong sân, hắn âm thầm cảm thán, hơn phân nửa là tới chậm.
Quả nhiên, rất nhanh liền có người đến hồi báo:
- Thập Nhất đại nhân, không có phát hiện mục tiêu, nhìn tình cảnh bên trong, hẳn đã vài ngày không có người ở.
Tổ An gật đầu:
- Đào trong sân, xem có thi thể không, mặt khác đi xung quanh hỏi thăm, xem có manh mối gì không.
Mọi người nhanh chóng phân công hành động, trong viện chớp mắt bị cày ba thước đất, người tu hành cày đất cũng nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Đáng tiếc không có phát hiện gì.
Đúng lúc này, có người mang một lão bà trở về:
- Thập Nhất đại nhân, vừa rồi nàng ở phụ cận lén lén lút lút nhìn về bên này.
Lão bà tử kia vội vàng khoát tay:
- Oan uổng, ta chỉ là hiếu kỳ Hoa gia phạm vào chuyện gì, chứ không phải kẻ xấu, bà nương Hoa gia trời đánh này, quả nhiên là yêu tinh hại người.
- Hoa gia?
Tổ An nhớ trước khi Tâm Nhị vào cung tên thật họ Hoa, nghe lão bà tử trước mắt chửi rủa, hắn hỏi.
- Ngươi và người nhà này có thù?
Lão bà tử kia biến sắc:
- Không có thù không có thù, ta làm sao có thù với bọn họ?
Tình huống như vậy nàng sao dám dính vào, vạn nhất người nhà này bị hại, nàng nói có thù, bị quan binh bắt làm dê thế tội thì sao bây giờ.
Tổ An lạnh lùng nói:
- Không chịu nói thật, áp tải về khảo tra.
Lão bà tử kia bị dọa đến toàn thân mềm nhũn, vội vàng nói:
- Ta nói ta nói, ta và bọn hắn xác thực không có thù oán gì, chỉ không ưa nhìn bọn họ chơi bời lêu lổng, nhưng cuộc sống còn thoải mái hơn chúng ta.
- Chơi bời lêu lổng?
Tổ An nhướng mày.
- Đúng vậy.
Lão bà tử kia sợ hắn không tin, vội vàng nói.
- Bọn họ là ba năm trước chuyển đến đây, mới đầu chỉ có Hoa đại tỷ và nhi tử nàng. Đứa con trai kia của nàng, ai u, thật là cả ngày chơi bời lêu lổng, chính sự gì cũng không làm, chỉ biết tìm nàng đòi tiền ra ngoài đánh bạc. Ta thấy Hoa đại tỷ có chút đáng thương, nên giúp nàng giới thiệu làm may vá, bọn họ miễn cưỡng có thể sống qua ngày.
- Nhưng về sau mới biết con gái nàng là nha hoàn trong cung, nhà này là con gái nàng tích lũy tiền mua cho, ai u, nếu ta có khuê nữ giỏi như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
- Bất quá Hoa đại tỷ vẫn giữ khuôn phép tiếp tục may vá kiếm tiền.
...
Nghe nàng liên miên lải nhải không có trọng điểm, Tổ An không vui ngắt lời:
- Nghe ngươi nói, quan hệ của các ngươi hẳn rất tốt mới đúng, vì sao ngươi có oán khí lớn như vậy?
- Hừ, người là sẽ biến.
Lão bà tử hậm hực nói.
- Có một ngày nàng bỗng nhiên nghĩ việc, ta vốn đang hiếu kỳ bọn họ sinh hoạt như thế nào, con gái nàng ở trong cung làm việc, nhưng mua được ngôi nhà này cơ hồ đã tiêu hết tích súc, hẳn không có tiền nhàn rỗi gì mới đúng.
- Thế nhưng bọn họ sống không chỉ không quẫn bách, ngược lại Hoa đại tỷ còn đeo vàng đeo bạc, chậc chậc chậc, những đồ trang sức kia, dù ta vất vả cả một đời cũng không nỡ mua.