Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1309 - Chương 1309: Xương Cốt Cứng Rắn (2)

Chương 1309: Xương cốt cứng rắn (2) Chương 1309: Xương cốt cứng rắn (2)

Trong giọng nói của lão bà tử tràn ngập ghen ghét.

- Nàng nói là nữ nhi ở trong cung được quý nhân thưởng thức, nhưng ta nhìn hơn phân nửa là lặng lẽ trộm đồ vật trong cung, hiện tại không phải là bị bắt đó chứ?

Tổ An nhướng mày:

- Ngươi thích cười trên nỗi đau của người khác như vậy?

- Nếu chỉ như vậy lão bà tử ta đương nhiên sẽ không tức giận.

Trong mắt lão bà tử tràn ngập oán niệm.

- Nhi tử ta đến tuổi thành thân, ta chọn trúng một con dâu, đáng tiếc thiếu chút tiền lễ hỏi, muốn tìm Hoa gia mượn chút tiền, ai biết nữ nhân kia không chút do dự cự tuyệt, còn nói con gái nàng cũng không dễ dàng, ta nhổ vào, nếu không phải về sau ta biết nàng cũng tìm con dâu cho nhi tử chơi bời lêu lổng kia, ta còn thực tin.

Tổ An không còn gì để nói:

- Tiền của người ta, muốn lưu cho nhi tử cũng không gì đáng trách nha.

Lão bà tử gấp:

- Thế nhưng năm đó bọn họ vừa tới kinh thành cực kỳ chán nản, nếu không phải ta giúp đỡ, chỉ sợ bọn họ sớm đã chết đói. Kết quả hiện tại ta cần trợ giúp, nàng lại trở mặt không quen biết, phải biết những trang sức ngày bình thường nàng đeo kia, tùy tiện cầm một kiện cũng đủ cho ta mượn.

Nghe nàng tố khổ, điển hình là kiểu ganh ghét người ta hơn mình rồi.

Tổ An không có thời gian để ý những thứ này:

- Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy bọn họ là lúc nào?

Lão bà tử đáp:

- Đại khái nửa tháng trước.

- Bọn họ tự mình rời đi hay bị người dẫn đi?

Tổ An hỏi.

- Cái này ta cũng không rõ ràng.

Lão bà tử lắc đầu.

- Đoạn thời gian đó chỗ các ngươi có phát sinh sự tình dị thường gì không?

Tổ An truy vấn, phải biết niên đại này không giống hậu thế, nhân khẩu lưu động lớn, nơi này cơ hồ đều là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp hàng xóm, nếu có người lạ đến, khẳng định sẽ lưu lại dấu vết.

- Mấy ngày nay có một chiếc xe ngựa tới, a nha, chúng ta còn chưa thấy qua xe ngựa khí phái như vậy.

Lão bà tử hâm mộ nói.

Tổ An nhướng mày:

- Xe ngựa dạng gì? Khí phái ra sao, phía trên có đặc thù gì không.

Lão bà tử mờ mịt nói:

- Khí phái chính là khí phái, ta làm sao biết hình dung.

Tổ An phân phó thủ hạ, trở về tìm họa sư tới, tận khả năng vẽ ra xe ngựa, nhìn có thể tìm được đầu mối gì không.

Sau đó lại hỏi thăm một số tin tức liên quan tới mẹ con Hoa gia, cuối cùng để nàng lui xuống.

- Chờ một chút.

Bỗng nhiên trong lòng Tổ An hơi động.

- Nhà bọn hắn khi nào thì bắt đầu chuyển biến tốt, ý là nàng bắt đầu đeo vàng đeo bạc lúc nào?

Lão bà tử dừng bước, suy nghĩ một chút đáp:

- Đại khái một năm trước, cụ thể ngày nào ta không nhớ rõ, dù sao dài nhất cũng không cao hơn một năm rưỡi.

Tổ An rơi vào trầm tư, xem ra một năm trước Tâm Nhị đã bị người thần bí thu mua, cái bố cục này thật xa.

- Nhà cũ của Tâm Nhị ở nơi nào?

Tổ An hỏi.

- Tựa hồ là Tào huyện.

Lão bà tử đáp.

Tổ An gật đầu, quả nhiên giống như Nội Vụ Phủ ghi chép, sau đó hắn lập tức phân phó thủ hạ, để bọn hắn phái người đi Tào huyện điều tra, xem bọn hắn có trở về không.

Phải biết tất cả mọi người ở thế giới này đều có tình yêu quê nồng hậu, nếu chủ động đi mà nói, sẽ vô ý thức lựa chọn quê nhà.

Đương nhiên tỉ lệ rất lớn là bọn họ đã bị hạn chế tự do, thậm chí không nhất định còn sống.

Đi thăm dò như vậy chỉ là không muốn buông tha bất kỳ khả năng nào mà thôi.

Trở lại Tú Lâu, Thạch Tuấn đã sớm bị mang tới.

Vừa mới vào phòng giam, đã nghe bên trong truyền đến thanh âm gào thét phẫn nộ:

- Hỗn trướng, các ngươi có biết ta là ai không?

- Các ngươi có biết cha ta là ai không? Cha ta chính là Đại Tư Mã đương triều...

...

- Đừng gào, cha ngươi là Lý Cương cũng vô dụng.

Tổ An trực tiếp ngắt lời, trước đó gia hỏa này dẫn người bắt gian tích cực nhất, trừ Tâm Nhị, khả nghi nhất chính là hắn.

Nhìn phục sức trên người Tổ An, đồng tử của Thạch Tuấn co rụt lại, quanh năm ở trong cung, hắn tự nhiên biết Kim bài Tú Y Sứ Giả ý vị như thế nào.

Bất quá nghĩ đến cha mình cùng với mấy ca ca, còn có thế lực của Thạch gia trong triều, lòng hắn thoáng bình tĩnh lại:

- Xin hỏi ta phạm tội gì, các ngươi có chứng cớ gì bắt ta tới đây thẩm vấn? Ta muốn gặp cha ta.

Tổ An hừ lạnh:

- Mỗi người tới nơi này đều nói hắn không có tội, đáng tiếc khắp nơi đều không như mong muốn. Nói, vì sao muốn oan uổng Thái Tử Phi?

Thậm chí hắn không nhắc tới tên mình, dù sao ở thế lực khắp nơi nhìn, Tổ An thực không quan trọng gì, lần này chủ yếu là nhằm vào Thái Tử Phi.

Thạch Tuấn hét lên:

- Trước đó ta nói câu câu là thật, chưa từng oan uổng Thái Tử Phi!

- Hỗn trướng, Tế Tửu đại nhân đã tự mình chứng minh Thái Tử Phi trong sạch, chẳng lẽ ngươi là đang chất vấn lão nhân gia?

Tổ An vỗ kinh đường mộc.

Biểu tình của Thạch Tuấn có chút mờ mịt:

- Ta cũng không biết tại sao Tế Tửu đại nhân lại nói như vậy, nhưng hôm đó ta là thật thấy được nàng ở cùng với Tổ An.

Nghĩ đến ngày đó bị gia hỏa này đuổi chật vật không chịu nổi, Tổ An không khỏi khó chịu:

- Còn không thành thật, dùng hình!

- Vâng!

Tú Y Sứ Giả không có gì cố kỵ, xưa nay bọn họ không sợ trời không sợ đất, văn võ cả triều bất kể là ai tới nơi này đều sẽ lột một lớp da, chỉ là một Hoàng Môn Thị Lang tính toán cái gì.

Thạch Tuấn hoảng sợ:

- Ta không có tội, vì sao các ngươi đánh ta? Các ngươi là muốn vu oan giá hoạ!

Tổ An móc móc lỗ tai, một bộ không kiên nhẫn, rất nhanh tiếng roi và tiếng Thạch Tuấn kêu thảm thiết vang lên, lúc này thần sắc của hắn mới vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment