Thạch Miêu cũng mờ mịt, ở trong dự liệu, một kích này đủ để trọng thương đối phương, hắn vốn muốn giết gà dọa khỉ, nhưng hết lần này tới lần khác gà không giết được, ngược lại làm cho mình mất mặt.
Lực lượng của đối phương có chút cổ quái, hắn nhớ lại vừa rồi giao kích, trên quả đấm của đối phương tựa hồ truyền đến lực hút to lớn, khiến cho một bộ phận chưởng lực tiêu tán, mới đưa đến hai người đối chưởng cân sức ngang tài.
Lúc này Tú Y Sứ Giả khác nghe tin cũng chen chúc tới, kết trận bao bọc vây quanh Thạch Miêu, phòng ngừa hắn lại đột nhiên xuất thủ.
Bởi vì cái gọi là nhất cổ tác khí nhị suy tam kiệt, vừa rồi Thạch Miêu ra tay bị đối phương tuỳ tiện đón lấy, cả người hắn kinh nghi bất định, làm sao dám tiếp tục ra tay.
Tổ An trầm giọng nói:
- Lớn mật, có biết tự tiện xông vào Tú Lâu cấm địa là tội danh gì không?
- Tự tiện xông vào Tú Lâu, chết!
Bên cạnh có Tú Y Sứ Giả nói, vừa rồi không ít người bởi vì ngăn cản bị hắn đả thương, bọn họ cũng nổi giận, từ khi Tú Y Sứ Giả thành lập tới nay, bọn họ chưa từng ở đại bản doanh ăn qua thua thiệt như vậy?
Đại Tư Mã thì thế nào, Tú Y Sứ Giả vốn độc lập với triều đình, tự nhiên không cần cho mặt mũi.
Tổ An nghe xong vui vẻ, bình thường còn không có biện pháp làm gì Thạch gia, nhưng hôm nay chính hắn tìm đường chết, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Hắn quả quyết ra lệnh:
- Người đâu, tại chỗ giết chết kẻ xông vào này!
Mặc dù đối phương là Tông Sư, nhưng trong Tú Lâu cao thủ đông đảo, còn am hiểu hợp kích bắt người, cộng thêm mình trợ giúp, muốn bắt giết Thạch Miêu cũng không phải việc khó.
Thạch Tuấn trợn tròn mắt, gia hỏa này ngay cả cha hắn cũng dám giết?
Thế giới này có phải có chỗ nào không đúng không.
Nhìn những Tú Y Sứ Giả kia rút binh khí lao tới, hắn có chút lạnh lẽo, nếu phụ thân thật bị giết ở chỗ này, vậy hắn cũng xong.
Nghĩ tới đây hắn vội vàng kêu lên:
- Miễn Tử Kim Bài, phụ thân, Miễn Tử Kim Bài!
Vốn nghĩ vừa đến đánh bại Kim bài sứ giả, Thạch Miêu tự tin tu vi của mình đủ để chấn nhiếp toàn trường, dù sao hôm nay Chu Tà Xích Tâm không có mặt, nhưng không nghĩ đến Kim bài sứ giả kia cùng hắn cân sức ngang tài, làm sĩ khí của các Tú Y Sứ Giả đại chấn, thật đánh nhau chỉ sợ hắn có khả năng nuốt hận.
Lúc này nghe nhi tử nhắc nhở, hắn bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng móc ra một lệnh bài nâng cao:
- Đây là Miễn Tử Kim Bài hoàng thượng ngự tứ, ai dám giết ta?
Những Tú Y Sứ Giả kia hai mặt nhìn nhau, vội vàng dừng tay, bọn họ là cơ cấu đặc vụ lệ thuộc Hoàng Đế, có thể không nhìn bất kỳ quan viên nào uy hiếp, nhưng hết lần này tới lần khác không thể không nhìn hoàng mệnh.
Lúc này Tổ An cũng nhức cả trứng, không ngờ trong tay gia hỏa này lại có đồ chơi như vậy.
Nói đến trong lịch sử, người có loại Miễn Tử Kim Bài này bình thường đều không có kết cục gì tốt, tỉ như Minh triều, những đại thần tay cầm Miễn Tử Kim Bài do Chu Nguyên Chương cấp, có một cái tính toán một cái, sau cùng bị tru di tam tộc là nhẹ.
Còn có như Ngô Tam Quế, chậc chậc, kết cục của hắn càng thảm.
Đương nhiên Hoàng Đế có quyền quyết định đến cùng được miễn tử hay không, bọn họ làm thần tử lại không thể vượt quá chức phận, làm thay việc của người khác, bằng không ngược lại sẽ dẫn tới Hoàng Đế nghi ngờ.
Tổ An đành phải chỉ vào Thạch Tuấn nói:
- Miễn Tử Kim Bài chỉ có một tấm, hắn đã không có, vậy tiếp tục đánh đi.
Thạch Tuấn trợn tròn mắt, không nghĩ tới nguyên lai thằng hề lại là mình.
Hắn vội vàng duỗi tay:
- Cha! Cha! Mau đưa kim bài cho ta mượn một chút.
Tổ An cười không nói, một màn này thật đúng là cha hiền con hiếu, không nhịn được lại nhớ tới cha con Ngô Tam Quế trong phim Lộc Đỉnh Ký do Châu Tinh Trì thủ vai.
- Im miệng!
Thạch Miêu tức xạm mặt lại, hôm nay nhi tử của mình uống nhầm thuốc gì, sao ngu xuẩn như thế.
- Kim bài này không phải chỉ hộ một người, lúc trước hoàng thượng chính miệng nói, chỉ cần Thạch gia chúng ta không mưu phản, kim bài này đủ để bảo toàn cả gia tộc chúng ta!
Lúc này Thạch Tuấn mới như ở trong mộng mới tỉnh, mình thật đúng là bị những Tú Y Sứ Giả này dọa váng đầu, sau khi xấu hổ lại oán độc nhìn Tổ An, đặc biệt là gia hỏa này.
Đến từ Thạch Tuấn, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Cuối cùng Thạch Miêu vẫn cầm Miễn Tử Kim Bài mang Thạch Tuấn đi, người Tú Lâu sợ ném chuột vỡ bình, lại thêm thủ tục bắt Thạch Tuấn xác thực có vấn đề, chỉ có thể để bọn hắn rời đi.
Đám Tú Y Sứ Giả lòng đầy căm phẫn đi tìm hoàng thượng cáo trạng, Tổ An lại rõ ràng Hoàng Đế hơn phân nửa sẽ không quản, dù sao địa vị Thạch gia không thể coi thường, lại thêm trước đó Thạch Côn "ngoài ý muốn" chết ở Đông Cung, hắn cũng không tiện trách móc quá nặng nề.
Quả nhiên, sau cùng Hoàng Đế chỉ răn dạy Thạch Miêu một phen, phạt hắn một năm bổng lộc, việc này cứ như vậy kết thúc.
Bên Thạch Tuấn không có cách nào tra, thời điểm Tổ An đang đau đầu, Khôn Ninh Cung có thái giám tới truyền lời, Hoàng Hậu nương nương cho mời.
- Hoàng Hậu?
Trong lòng Tổ An hơi động, hắn xác thực có chuyện muốn tìm Hoàng Hậu.
Tổ An một đường đi tới Khôn Ninh Cung, ở ngoài cung đụng phải Lữ công công.
Lữ công công trên dưới dò xét hắn một phen, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc:
- Đi vào đi, nương nương ở bên trong chờ ngươi.
Tổ An chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, ánh mắt gia hỏa này nhìn mình cổ quái như vậy, chẳng lẽ lão pha lê.
Vào nội đường, bên trong đàn hương lượn lờ, loại hương khí đặc biệt kia để cho lòng người không tự giác được bình tĩnh trở lại.
- Tham kiến Hoàng Hậu.
Phụ cận còn có cung nữ thái giám, lễ nghi vẫn không thể thiếu.