Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn ở trên ghế, một thân trang phục hoa lệ lộng lẫy càng tôn vẻ xinh đẹp, thấy được nàng liền phảng phất như đoán trước được tương lai của Thái Tử Phi.
Tuy hai người này không có liên hệ máu mủ gì, nhưng phương diện ung dung hoa quý lại có chút tương tự.
Ân, không đúng, chí ít có một chút khác biệt, Hoàng Hậu tùy ý ngồi ở đó, ẩn ẩn có thể nhìn thấy bờ mông nở nang sung mãn, đây là Thái Tử Phi so không nổi.
Đương nhiên Thái Tử Phi cũng không kém, hiện tại hắn còn nhớ rõ cảm giác ngày đó, chặt chẽ co dãn không gì sánh được, là cảm giác thanh xuân hoàn toàn khác biệt Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu phất tay, tỏ ý người khác lui xuống.
Chỉ để lại Tiểu Quế Tử và Tiểu Trác Tử ở một bên hầu hạ,
Tuy nàng là Hoàng Hậu, nhưng trong hậu cung tiếp kiến ngoại thần vẫn có rất nhiều kiêng kỵ, nhất định phải lưu người lại.
Đương nhiên chờ những cung nữ thái giám kia rời đi hết, nàng lại tỏ ý Tiểu Quế Tử và Tiểu Trác Tử đến ngoài cửa trông coi.
Hai người cung cung kính kính lui ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Tổ An còn cho hắn một nụ cười thiện ý, hiển nhiên còn nhớ ân tình trước đó.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Hoàng Hậu lạnh nhạt nói:
- Nếu người khác nhìn bản cung như vậy, bản cung đã sớm móc mắt hắn ra.
Tổ An thở dài:
- Nương nương mỹ mạo như vậy, đáng tiếc ngày bình thường lại chỉ có thể ở trong thâm cung, những nô tài kia từng cái khiếp sợ thân phận và uy nghiêm, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, phần mỹ lệ này không khỏi quá mức lãng phí, ta tự nhiên phải nhìn nhiều vài lần giúp bọn hắn bù lại.
Hai má Hoàng Hậu ửng đỏ, mắt phượng vốn có chút sắc bén đã nhu hòa hơn mấy phần:
- Miệng ngươi ngược lại rất ngọt, bất quá lời này rơi vào trong tai hoàng thượng, sợ rằng sẽ là đại tội mất đầu, hoàng thượng hiển nhiên sẽ không nguyện ý có người giúp hắn chơi thê tử của mình.
Tổ An giật mình, thục nữ quả nhiên là thục nữ, các loại trêu chọc hạ bút thành văn, mình muốn làm càn làm bậy, chỉ sợ thật sẽ bị nàng ám chỉ như có như không kia sinh ra ý nghĩ kỳ quái.
Hắn cười đáp:
- Chỉ cần nương nương không nói, hoàng thượng làm sao biết?
Hoàng Đế cả ngày cho hắn đại bổng, động một chút lại đe dọa, trong lòng của hắn tự nhiên tràn đầy khó chịu, trong ngôn ngữ không còn cung kính.
Lúc này Hoàng Hậu lại sầm mặt:
- Lớn mật, lại dám nói lời bất kính như vậy!
Nếu là người khác nói không chừng thật bị nàng hù, Tổ An lại không thèm để ý:
- Nương nương đuổi người đi hết, chẳng lẽ không phải ám chỉ ta cái gì sao?
Hoàng Hậu nhìn hắn, một lúc lâu sau bỗng nhiên cười khúc khích:
- Ngươi quả nhiên không giống nô tài khác, bản cung đột nhiên cảm giác có đồng bọn như vậy sẽ rất thú vị.
- Thật sao?
Tổ An từ chối cho ý kiến.
- Hôm nay nương nương tìm ta là vì chuyện gì?
- Chẳng lẽ không có chuyện thì không thể tìm ngươi?
Hoàng Hậu đứng dậy, theo động tác của nàng, một mùi thơm thấm vào ruột gan truyền vào mũi Tổ An.
Tổ An nhìn gương mặt diễm như đào lý của nàng:
- Trừ khi nương nương khuê phòng tịch mịch, muốn tìm nam nhân.
Hoàng Hậu cười duyên, đôi mắt phượng lóe lên tia sáng kỳ dị:
- Tại sao không được chứ?
Lúc này đến phiên Tổ An trợn tròn mắt.
Nhìn hắn ngẩn người, Hoàng Hậu hừ một tiếng:
- Cẩu nô tài ngươi quả nhiên đánh chủ ý tới bản cung, cũng không biết ngươi là vô tri? Hay to gan lớn mật.
Tổ An nói:
- Ta rất nhát gan, ở trong cung xưa nay quy quy củ củ, không dám có nửa điểm vượt qua.
- Ha ha...
Hoàng Hậu cười lạnh, ngươi hiểu quy củ, thì tất cả thái giám trong cung này đều là nam nhân.
- Nhát gan mà ngay cả Thái Tử Phi cũng dám đụng?
Thần sắc của Tổ An nghiêm lại:
- Ta và Thái Tử Phi thanh bạch, nương nương chớ có nói lung tung.
Hoàng Hậu cười lạnh:
- Nếu người khác khả năng thật tin ngươi không có to gan như vậy, nhưng ngươi ngay cả bản cung cũng dám... Hừ, một Thái Tử Phi tính toán là gì.
Tổ An không nhận:
- Nếu ta không trong sạch, hoàng thượng làm sao có thể buông tha ta.
Hoàng Hậu nhíu mày:
- Đây là chỗ ta không nghĩ ra, lấy tính tình của Triệu Hạo, coi như ngươi trong sạch, nhưng ngươi và Thái Tử Phi dính líu quan hệ, hắn cũng sẽ không lưu tính mệnh của ngươi.
- Có lẽ vận khí của ta tốt.
Tổ An âm thầm cảm thán, quả nhiên không hổ là phu thê, thật quá lý giải Hoàng Đế.
Nói cho cùng Hoàng Đế còn cần hắn giúp đỡ đối phó Tề Vương, cũng không phải thật buông tha hắn.
Một khi Tề Vương bị giải quyết, cũng là kết cục thỏ khôn chết chó săn nấu.
Hơn nữa lần này còn phải tra là ai vu hãm Thái Tử Phi, nếu như không tra được, hơn phân nửa cũng sẽ lên đường .
Mẹ nó, rõ ràng muốn lão tử làm việc cho hắn, kết quả còn thỉnh thoảng cầm tánh mạng uy hiếp.
Mắt thấy cách thời hạn càng ngày càng gần, trong lòng của hắn càng phiền não.
- Đúng rồi, lần trước ngươi để Sở đại tiểu thư nhắn cho ta, nhờ ta giúp ngươi tra những cung nữ thái giám kia...
Hoàng Hậu bỗng nhiên nói.
Nàng còn chưa nói xong, Tổ An tinh thần chấn động, vội vàng hỏi:
- Tra được cái gì không?
Trước mấy ngày Thạch Tuấn bị mang đi, dẫn đến đầu mối bị đứt đoạn, hắn đang phiền não đây.
Hoàng Hậu hơi nghi hoặc:
- Cũng không phải ngươi đang tra án, ngươi để ý như vậy làm gì?
Tổ An bất động thanh sắc:
- Ta cũng muốn biết là ai ở trong bóng tối hại ta.
- Ta không có thần thông quảng đại như vậy, tra được những thứ này.
Hoàng Hậu nói.
- Ta chỉ bài trừ một số người không có hiềm nghi, bọn họ hoàn toàn không biết tình huống, là bị đồng bạn lôi kéo cùng một chỗ chạy tới. Ta tra tới tra lui, phát hiện những người kia đều là bị bảy người lấy các loại lý do gọi đến hiện trường.