- Bảy người nào?
Tổ An hỏi.
Hoàng Hậu thướt tha sinh tư đi đến một bên, từ trong ngăn tủ lấy ra một quyển sách nhỏ lắc lắc:
- Bảng danh sách ở chỗ này.
Tổ An đang muốn đi lấy, Hoàng Hậu lại đưa tay về sau, giấu sách nhỏ ở sau lưng:
- Cho ngươi, bản cung có chỗ tốt gì?
Tổ An nhíu mày:
- Ngươi muốn chỗ tốt gì? Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định nghĩa bất dung từ.
Đồng thời có chút hiếu kỳ, đối phương đường đường Hoàng Hậu, muốn cái gì không có? Tại sao lại tìm mình?
Hoàng Hậu mỉm cười:
- Ngươi nhất định có thể làm được.
Nhìn nụ cười thần bí của đối phương, Tổ An luôn cảm thấy có chút không đúng:
- Đến cùng là cái gì?
Hoàng Hậu lại không trả lời, ngược lại đổi chủ đề:
- Mấy ngày nay ngươi ở trong thiên lao, Sở đại tiểu thư đến tìm bản cung, không thể không nói ngươi thật sự diễm phúc rất sâu, Sở tiểu thư giống như tiên nữ, lại quan tâm ngươi như vậy.
Trên mặt Tổ An lộ ra nụ cười ôn nhu:
- Nàng xác thực rất tốt.
Hoàng Hậu lại cùng hắn trò chuyện sự tình Sở Sơ Nhan, sau đó nói:
- Về sau Sở tiểu thư lại tới bên ta mấy lần, nghe nàng nói lúc trước trong bí cảnh nàng bởi vì ngoài ý muốn dẫn đến kinh mạch đứt đoạn, là ngươi anh hùng cứu mỹ, cho nên mới dần dần yêu nhau.
- Đây là duyên phận.
Tổ An vừa cười vừa nghĩ thầm, nữ nhân ngu ngốc kia làm sao cái gì cũng nói cho người khác?
Có điều rất nhanh hắn kịp phản ứng, lúc đó Sở Sơ Nhan hẳn là nóng vội cứu ta, mà Hoàng Hậu là người có khả năng cứu hắn nhất, cho nên mới phối hợp trả lời.
Hoàng Hậu trong lúc lơ đãng hỏi:
- Đúng rồi, lúc trước ngươi làm sao cứu nàng?
Tổ An đáp:
- Cơ duyên xảo hợp tìm được một gốc Vô Tung Huyễn Liên, lúc này mới cứu được nàng.
Cũng không thể nói mình là ra sức cày cấy ở trên người Sở Sơ Nhan, âm dương điều hòa cứu được nàng?
Nói như vậy, Hoàng Hậu còn không nghĩ hắn giở trò lưu manh.
- Thật sao?
Hoàng Hậu từ chối cho ý kiến.
Tổ An nói:
- Nên trả lời ta đều trả lời ngươi, dù sao cũng nên đưa danh sách kia cho ta chứ?
Hoàng Hậu lắc đầu:
- Buổi tối ngươi tới một chuyến, ta lại cho ngươi.
Tổ An kinh ngạc:
- Vì sao nhất định phải đến tối?
Hoàng Hậu đáp:
- Bởi vì ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện.
Tổ An nhịn không được nói:
- Sự tình gì không phải buổi tối không thể? Phải biết sau hoàng hôn ta nhất định phải xuất cung.
Trải qua sự tình bị hãm hại, làm hắn đến hiện tại còn lo lắng hãi hùng, sợ bởi vậy lại sinh ra hiểu lầm và phiền phức gì.
Tuy hắn có thân phận Tú Y Sứ Giả có thể ở lại trong cung, nhưng không thể để Hoàng Hậu biết.
- Sự tình cụ thể đến thời điểm ngươi sẽ biết.
Hoàng Hậu lạnh nhạt nói.
- Còn sự tình xuất cung ngươi không cần lo lắng.
Nàng từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ chế phục:
- Sau hoàng hôn ngươi xuất cung trước, sau đó mặc cái này, cầm lệnh bài lại tiến cung, không có người biết là ngươi.
Nhìn y phục quen thuộc, biểu lộ của Tổ An cực kỳ cổ quái, bởi vì này là một bộ y phục Tú Y Sứ Giả.
Đương nhiên chỉ là Đồng bài Tú Y Sứ Giả cấp thấp nhất.
Mới đầu hơi nghi hoặc một chút, nhưng rất nhanh hắn lại thoải mái, đối phương là Hoàng Hậu, có thể sử dụng tư nguyên khẳng định vượt xa mình tưởng tượng, kiếm được một bộ chế phục Tú Y Sứ Giả cũng không lạ kỳ.
Mặt khác dù là nàng cũng chỉ có thể lấy một bộ chế phục Đồng bài, xem ra mức độ bảo mật của Tú Y Sứ Giả xác thực rất cao.
- Tốt, buổi tối ta lại tới một chuyến.
Vốn lấy thân phận của hắn, buổi tối tới không khó, bây giờ đã có lý do trên mặt nổi, Tổ An tự nhiên sẽ không cự tuyệt, hắn cũng rất tò mò, Hoàng Hậu để hắn giúp đỡ, đến cùng là sự tình gì.
Đợi hắn rời đi, bóng người âm trầm của Lữ công công xuất hiện:
- Nương nương nghĩ kỹ chưa?
Thần sắc Hoàng Hậu lạnh nhạt:
- Bản cung còn có lựa chọn sao? Nếu ngay từ đầu biết sự kiện kia, lúc trước bản cung sẽ không cần làm như vậy, lưu lại chút tai hoạ ngầm...
Lữ công công do dự:
- Chưa chắc sẽ như nương nương đoán.
Hoàng Hậu lắc đầu:
- Coi như đoán sai lại thế nào, cũng không có tổn thất gì; ngược lại nếu như đoán đúng...
Nói đến đây, ánh mắt nàng trở nên sắc bén.
Trong mắt Lữ công công cũng lóe ra dị quang:
- Vậy thì chúc nương nương được như mong muốn.
Hoàng Hậu trừng mắt:
- Cẩu nô tài ngươi, làm sao còn hưng phấn hơn cả ta.
Lữ công công cười hắc hắc:
- Nô tài là cao hứng thay nương nương, những năm này nương nương chịu khổ, rốt cục nhìn thấy hi vọng.
Hoàng Hậu dương dương lông mày, bộ ngực chập trùng kịch liệt, hiển nhiên lúc này tâm tình rất không bình tĩnh:
- Sự tình kia an bài thế nào?
Lữ công công cung kính nói:
- Nương nương yên tâm, hết thảy đều an bài tốt.
Hoàng Hậu ân một tiếng, phất phất tay, tỏ ý hắn lui ra.
Sau đó trở về trước gương đồng, nhìn nữ tử trong gương, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, trên móng tay ngón út và ngón áp út khảm nạm bảo thạch, tôn lên gương mặt trắng nõn càng lộng lẫy và xinh đẹp.
Lại nói sau khi Tổ An rời Khôn Ninh Cung, lượn quanh một vòng lớn, xác định không người theo dõi lại thay đổi y phục Kim bài Thập Nhất trở lại Tú Lâu.
Rất nhanh có thủ hạ chạy tới bẩm báo kết quả điều tra.
Đệ đệ của Tâm Nhị gọi Hoa Tiểu Hải, là loại chơi bời lêu lổng, thích ra vào đổ phường, trên cơ bản thua nhiều thắng ít, mỗi lần đều tìm mẹ xin tiền. Nhưng mẹ hắn may vá y phục mới bao nhiêu tiền, sau cùng số tiền này cơ bản đều là Tâm Nhị trả.
Gần đây nghe nói Hoa đại nương còn thu xếp cưới vợ cho hắn, nghe nói còn chuẩn bị không ít lễ hỏi, tất cả người quen thuộc Hoa Tiểu Hải đều hâm mộ hắn có tỷ tỷ tốt, bởi vì số tiền này đều là tỷ tỷ của hắn cho.