Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1318 - Chương 1318: Lên Thật

Chương 1318: Lên thật Chương 1318: Lên thật

Hoàng Hậu kéo tay hắn lại:

- Thế nào, bị sự tình của Thái Tử Phi dọa sợ, sợ bản cung cũng thiết kế hại ngươi?

Tổ An thở dài:

- Chẳng lẽ không phải? Hôm nay nương nương hành động khác thường, để cho ta có lý do hoài nghi đây là một bố cục tiên nhân khiêu.

- Tiên nhân khiêu?

Hoàng Hậu sững sờ, tuy chưa từng nghe qua cái từ này, bất quá cũng đại khái đoán được có ý gì, nàng thăm thẳm thở dài.

- Ta cũng là nữ nhân.

Tổ An nhíu mày, chờ lời nói đằng sau.

Hoàng Hậu ngồi ở trên giường, hai đầu lông mày không còn uy nghiêm và sắc bén, mà nhiều một tia yếu đuối và thảm thiết:

- Hoàng thượng đã chừng 10 năm không có ngủ lại chỗ này, ta biết hắn là vì kéo dài tuổi thọ, thế nhưng tuổi tác của ta còn ở vào đỉnh phong, một người trong thâm cung lạnh lẽo, cũng sẽ cảm thấy cô đơn tịch mịch.

Tổ An giật mình, có điều hắn không có tuỳ tiện tin tưởng:

- Nương nương có biết ngươi nói những lời này, là đại tội khám nhà diệt tộc không.

Hoàng Hậu chậm rãi đứng lên, tiến lên một bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, Tổ An thậm chí có thể thấy rõ lông mi của nàng khẽ run, còn có thể cảm nhận được nàng hô hấp.

Đôi mắt phượng rung động lòng người yên tĩnh nhìn hắn:

- Đổi lại người khác, bản cung tự nhiên không dám nói những lời này, nhưng ngươi không giống, ta biết ngươi không có kính ý với hoàng thượng, ngươi cũng là nam nhân duy nhất dám làm ra một số chuyện nào đó.

Trong đôi mắt ẩn chứa một loại ý vị không nói rõ được, cũng không tả rõ được, Tổ An giật mình:

- Nương nương nói muốn làm một số chuyện nào đó, là chỉ ngươi?

Hoàng Hậu ngồi trên giường, rất tự nhiên nghiêng người nằm xuống, lấy tay nâng quai hàm:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Nàng vốn thành thục nở nang, nằm nghiêng như vậy càng hiển thị rõ đường cong kinh tâm động phách, đồng thời cả người còn có một loại khí chất lười biếng, phảng phất như im ắng dụ hoặc.

- Nếu nương nương không còn chuyện gì, vậy ta đi trước.

Dù lúc này Tổ An miệng đắng lưỡi khô, nhưng hắn không có bị choáng váng đầu óc, hắn tự nhiên không tin Hoàng Hậu sẽ vô duyên vô cớ làm như vậy, thế nhưng hắn thủy chung không nghĩ ra được nguyên nhân, mới dứt khoát rời đi.

- Đừng nóng vội, ai nói ta không có chuyện gì.

Hoàng Hậu kéo tay hắn lại.

- Đại Chu Triều ta có một quốc bảo, cần ngươi giúp đỡ đánh giá.

- Quốc Bảo?

Tổ An khẽ giật mình, đây là thế giới tu hành, hắn được chứng kiến pháp khí lợi hại, có thể được Đại Chu Triều phụng làm Quốc Bảo, cái kia còn không phải lật trời?

Hắn sinh ra hứng thú:

- Không biết là Quốc Bảo gì?

Ngón tay Hoàng Hậu nhẹ nhàng phất qua trên người mình, bờ môi nổi lên đường cong vũ mị:

- Xa tận chân trời.

Tổ An:

- ? ? ?

Sao có cảm giác Nữ Nhi Quốc Vương câu dẫn Đường Tăng thế nhỉ?

Nhìn hắn ngẩn người, Hoàng Hậu cười khẽ:

- Thế nào, chẳng lẽ bản cung không tính là Quốc Bảo sao?

Tổ An nhịn không được cảm thán nói:

- Nương nương kiều diễm vô song, là nữ nhân trong nữ nhân, tự nhiên tính là Quốc Bảo.

Trong đôi mắt Hoàng Hậu ẩn ẩn có một tia thủy khí:

- Đây chính là đánh giá của ngươi? Không khỏi quá mức qua loa.

Rõ ràng sớm đã qua giữa hè, nhưng Tổ An vẫn cảm thấy hôm nay rất nóng, hắn khó khăn đáp:

- Không biết nương nương muốn ta đánh giá như thế nào?

Hoàng Hậu quyến rũ nhìn hắn:

- Ngươi có thể tự mình thử xem, chỉ có dùng bản thân thể nghiệm, mới có thể nói ra đánh giá chuẩn xác nhất.

Tổ An thở dài:

- Nương nương câu dẫn ta?

Hoàng Hậu nhẹ nhàng ngậm ngón tay, cười khanh khách:

- Nghe Sở đại tiểu thư nói ngươi xưa nay miệng lưỡi trơn tru, rất biết lấy niềm vui của nữ nhân, nhưng hôm nay xem ra có chút quá sự thật, giống như một gia hỏa không hiểu phong tình.

Tổ An đứng lên nói:

- Mặc dù ta có chút tham hoa háo sắc, nhưng không phải người ngu, cử động lần này của nương nương tất có mưu đồ, đáng tiếc ta ngu dốt, thực nghĩ không ra mục đích của nương nương.

Trước kia xem Tây Du Ký, luôn cảm thấy đối mặt Nữ Nhi Quốc Vương thiên kiều bách mị, nhu tình mật ý, Đường Tăng lại có thể thờ ơ, quả thực là sỉ nhục của nam nhân, không nghĩ tới bây giờ đến phiên mình, cũng muốn làm sỉ nhục của nam nhân một lần.

- Không cầu gì khác.

Hoàng Hậu thăm thẳm thở dài.

- Duy nhất cầu chính là thâm cung an ủi, bản cung nói qua, những năm này ta rất tịch mịch, mà người khác căn bản không dám sinh ra suy nghĩ mạo phạm, ngươi là người duy nhất dám trực tiếp đánh nơi đó của ta... ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thổ lộ nội tâm với ngươi.

Thấy đối phương vẫn không nói lời nào, hai đầu lông mày của nàng nhiều một tia buồn bã:

- Người ta đường đường là Hoàng Hậu, làm đến bước này đã cực kỳ xấu hổ, nếu ngươi vẫn không có một chút phản ứng, ta thật không có mặt mũi sống.

Tổ An âm thầm cười lạnh, nữ nhân này tâm cơ thâm trầm, mê luyến quyền thế, nàng sẽ bởi vì chút ngăn trở ấy mà không mặt mũi sống? Ta còn không bằng tin Phác Đoạn Điêu sẽ không tiếp tục đến thanh lâu.

Hắn không trả lời, trực tiếp sải bước đi ra ngoài, hắn lo lắng mình ở lại lâu, lý trí sẽ không khống chế nổi bản năng thân thể.

Mặc kệ hắn cho rằng Hoàng Hậu tàn nhẫn xấu bụng như thế nào, nhưng không thể không thừa nhận, nàng thật là vưu vật, không giống những thiếu nữ thanh xuân kia, toàn thân nàng tản ra mị lực, để trong đầu ngươi kìm lòng không được sẽ liên tưởng đến giường.

Lại thêm thân phận của đối phương đặc thù, mặc kệ là cấm kỵ hay cảm giác chinh phục, đều làm người nhịn không được.

Nghị lực của hắn vô cùng lớn mới để cho mình không có bị choáng váng đầu óc, hiện tại chỉ muốn nhanh rời khỏi nơi này.

Thấy hắn xoay người rời đi, Hoàng Hậu vừa thẹn vừa giận, trong nháy mắt từ trên giường ngồi dậy:

- Họ Tổ, ngươi còn có phải nam nhân hay không? Vừa rồi bị hoàng thượng đánh như chó, kết quả ngươi một chút tính khí cũng không có? Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội trả thù hắn ngươi cũng không dám, ngươi sợ hắn như vậy?

Bình Luận (0)
Comment