Búi tóc của Hoàng Hậu ngày bình thường uy nghiêm đoan trang sớm đã tản ra, không ít sợi tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp dán ở trên mặt, nàng cắn chặt môi, nhìn hắn hơi lắc đầu.
Lữ công công nhướng mày, đang muốn tiếp tục nói gì, Hoàng Hậu đã không cho hắn cơ hội, đưa tay kéo rèm, màn che chậm rãi thả xuống, triệt để ngăn cách thân ảnh của hai người.
Lữ công công vô cùng ngạc nhiên, cũng không biết tại sao Hoàng Hậu lại đột nhiên thay đổi.
Bất quá vừa rồi trong nháy mắt đó, thân thể đối phương cùng với thần sắc kỳ lạ kia không có giấu diếm được ánh mắt hắn, làm một nam nhân... chí ít đã từng là nam nhân, hắn rõ ràng ở một khắc này, Hoàng Hậu ngày thường tính tình cao ngạo đã triệt để bị chinh phục.
Nghĩ tới đây hắn vừa đau lòng vừa đố kỵ, lại có một loại tâm tình không nói rõ được, sắc mặt hắn âm tình biến ảo, nhiều lần muốn xông vào giết gia hỏa đáng giận kia, nhưng lại lo lắng chọc giận Hoàng Hậu.
Cuối cùng hắn chán nản thở dài một hơi, quyết định tôn trọng ý kiến của nàng.
…
Cũng không biết qua bao lâu, mây mưa tan biến, toàn thân Hoàng Hậu xụi lơ, như một con mèo nhỏ rúc vào trong ngực Tổ An, dùng một loại thần sắc cực kỳ phức tạp nhìn nam nhân bên cạnh.
- Làm gì nhìn ta như vậy?
Tổ An âm thầm đau đầu, hiện tại tỉnh táo lại mới ý thức được vừa rồi thực quá manh động.
Nếu để cho Hoàng Đế biết mình triệt để chiếm được thân thể của Hoàng Hậu, tuyệt đối sẽ bị hắn oanh sát thành cặn bã.
Lúc ấy vô luận trốn đến chỗ nào hắn cũng sẽ quyết chí thề không đổi giết chết mình.
Bất quá không thể không nói, Hoàng Hậu thật rất chặt.
Vưu vật như vậy, Hoàng Đế lại bỏ được đặt ở thâm cung nhiều năm, thiên hạ vô địch còn có ý nghĩa gì.
Hoàng Hậu khẽ nhếch môi đỏ, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng lại do dự, cuối cùng vẫn nhịn không được, ngữ điệu lười biếng êm ái nói:
- Ta rốt cục có chút minh bạch, vì sao Sở đại tiểu thư lại khăng khăng một mực với lưu manh ngươi.
- Lưu manh?
Nghe được cái đánh giá này, Tổ An khó chịu, hung hăng bóp lấy bầu vú của nàng.
- A…
Hoàng Hậu kinh hô một tiếng, giữa đuôi lông mày phong tình vô hạn.
- Người ta đây là khen ngươi.
Khóe miệng của Tổ An hơi giương lên, không thể không nói, nữ nhân cực phẩm như vậy, còn có thân phận đặc thù, tán thưởng để hắn cực kỳ hưởng thụ.
Bộ ngực của Hoàng Hậu hơi phập phồng, cả người tựa hồ vẫn ở vào trong dư vận, nàng vuốt ve vết thương trên vai hắn:
- Có đau không?
Tổ An tức giận nói:
- Móng tay bộ của ngươi bén nhọn như thế, vừa rồi dùng lực kéo ta, ngươi nói có đau không?
Hoàng Hậu cười ha ha:
- Còn không phải ngươi giày vò người ta trước, ta mới kìm lòng không được...
Nói đến đây nàng đỏ mặt, đôi mắt phượng mềm mại đáng yêu nhìn hắn, thăm thẳm thở dài:
- Thế nhân đều nói hoàng thượng thiên hạ vô địch, nhưng chỉ có ta biết, chí ít ở phương diện này ngươi càng vô địch.
Câu nói này như tiếng trống tiến công, lại giống như kèn lệnh xung phong, Tổ An làm sao nhịn được, lập tức trở mình lên ngựa, một lần nữa đầu nhập chiến trường.
...
Thời điểm trời sắp sáng, Lữ công công rốt cục đi vào tẩm cung của Hoàng Hậu, lúc này Tổ An vừa đi không lâu.
Ánh mắt hắn kìm lòng không được nhìn nữ nhân trên giường, da thịt vốn trắng nõn bây giờ lại như nhiễm lên một tầng son phấn, hô hấp cũng gấp rút mấy phần.
Hoàng Hậu giật nhẹ mền gấm trên người, châm chọc hừ một tiếng:
- Nhìn cái gì, ngươi lại không được.
Nghe nói như thế, biểu lộ của Lữ công công thoáng cái vặn vẹo, còn có thống khổ, ảo não và hối hận, sau cùng hóa thành một tiếng thở dài:
- Ngưng nhi, ta biết ngươi còn đang trách ta năm đó không có bản lĩnh bảo vệ ngươi.
Hoàng Hậu thoáng cái kích động lên:
- Đánh không lại Triệu Hạo rất bình thường, huống chi hắn là Hoàng Đế, nữ nhân hắn muốn, ai ngăn cản được? Ta cho tới bây giờ không có bởi vì cái này mà trách ngươi!
- Ta duy nhất trách ngươi là ngươi lại... lại tự nguyện vào cung, thành một thái giám!
Lữ công công biểu lộ thống khổ:
- Năm đó ta rất thống khổ, ta không biết nên làm cái gì mới có thể bảo hộ ngươi, đây là biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ, chỉ có như vậy ta mới có thời gian dài làm bạn với ngươi, ở bên cạnh ngươi.
- Có ý nghĩa gì.
Hoàng Hậu lãnh đạm nói.
- Còn không bằng Tổ An bồi ta một lần.
- Ta đi giết hắn!
Đôi mắt của Lữ công công đỏ bừng, không có nam nhân nào được khuất nhục như vậy, dù hắn đã không phải nam nhân.
Đến từ Lữ Kỳ, điểm nộ khí +1024 +1024 +1024...
Một bên khác, Tổ An bị một đợt điểm nộ khí này dọa giật mình, mình ở nơi nào chọc giận Lữ công công?
Hoàng Hậu hừ một tiếng:
- Giết giết giết, có bản lĩnh ngươi đi giết Triệu Hạo!
Nghe đến tên hoàng thượng, Lữ Kỳ nhụt chí:
- Đều tại ta vô dụng...
Hoàng Hậu phất tay, có chút mệt mỏi nói:
- Nói những chuyện cũ năm xưa làm gì, bản cung sớm đã để xuống. Bản cung mệt, ngươi lui ra đi.
Lữ công công như ở trong mộng mới tỉnh:
- Đúng rồi, vì sao vừa rồi không theo kế hoạch giết hắn, thả hắn rời đi, vạn nhất việc này bại lộ, nương nương sẽ chết không có chỗ chôn.
Hoàng Hậu một tay chống cằm, ánh mắt nửa mở nửa khép:
- Yên tâm đi, hắn còn sợ hơn chúng ta, làm sao có thể tiết lộ sự kiện này.
Lữ công công cau mày nói:
- Cuối cùng không bằng người chết giữ bí mật.
Ngay sau đó hắn tràn ngập ghen tỵ nhìn nàng:
- Có phải nương nương mê luyến tiểu tử thúi kia không?
Nghĩ đến vừa rồi thấy nàng động tình, hắn vừa ghen tỵ vừa hâm mộ.
- Tiểu tử kia thật có tay nghề thành thạo.
Hoàng Hậu khẽ cười.
- Bất quá bản cung là loại người bị nam nhân dễ dàng chinh phục sao?
Nàng mở to mắt, không còn nhu tình mật ý như vừa rồi nhìn Tổ An, thay vào đó là lạnh lẽo và uy nghiêm.