Lữ công công âm thầm buông lỏng một hơi, quả nhiên đây mới là Liễu Ngưng mình quen thuộc, có điều hắn vẫn âm thầm đậu đen rau muống, vừa rồi chí ít trong nháy mắt đó, ngươi là bị nam nhân kia chinh phục.
Đương nhiên hắn không ngốc đến nói ra, mà hỏi:
- Vừa rồi vì sao nương nương ngăn ta động thủ? Chẳng lẽ trước đó chúng ta suy đoán sai?
Vẻ vũ mị trên mặt Hoàng Hậu dần dần biến mất, thay vào đó là cao cao tại thượng:
- Trước đó từ trong miệng Sở Sơ Nhan biết được ban đầu nàng ở trong bí cảnh ngoài ý muốn kinh mạch đứt đoạn, nhưng khi ra lại khỏi hẳn, hơn nữa tu vi còn tăng một bậc.
- Sở Sơ Nhan và Tổ An đều nói là công lao của Vô Tung Huyễn Liên, nhưng ngươi ta đều rõ ràng, Vô Tung Huyễn Liên có thể tăng cao tu vi, nhưng nào có hiệu quả trọng tục kinh mạch?
- Bản cung tò mò lại nói bóng nói gió hỏi Sở Sơ Nhan vài vấn đề, từ phản ứng ấp a ấp úng và ngượng ngùng phỏng đoán, nàng hẳn là ở trong bí cảnh, cùng Tổ An thành phu thê chân chính.
- Trước đó tra được tình báo, trước lúc này hai người chỉ hữu danh vô thực, nhưng về sau quan hệ của hai người đột nhiên tăng mạnh, Sở Sơ Nhan cũng triệt để tiếp nhận hắn. Bản cung không tin thiên chi kiêu nữ như Sở Sơ Nhan sẽ bởi vì cùng một nam nhân phát sinh quan hệ liền bị hắn chinh phục, bên trong khẳng định có nguyên nhân khác.
- Liên hệ kinh mạch nàng đứt đoạn, thương thế vô duyên vô cớ khỏi hẳn, bản cung suy đoán hơn phân nửa có quan hệ tới giao hoan cùng Tổ An. Ngươi cũng biết thương thế của bản cung đã duy trì nhiều năm, vô vọng khôi phục, dù chỉ có một chút xíu khả năng, ta cũng phải nếm thử.
- Coi như đoán sai cũng không sao, Triệu Hạo để cho ta thủ tiết nhiều năm như vậy, ta coi như giải trí.
- Sự thật chứng minh, bản cung đoán quả nhiên không sai, tinh huyết của gia hỏa kia xác thực có thể tẩm bổ kinh mạch bị hao tổn.
Hoàng Hậu giảng giải, lại tựa hồ chỉnh lý mạch suy nghĩ của mình, đồng thời phát tiết bất mãn mà những năm này bị Triệu Hạo đè nặng.
Lữ công công hưng phấn:
- Đã đại công cáo thành, vì sao không y theo kế hoạch giết Tổ An? Hiện tại ta đuổi theo còn kịp.
Hoàng Hậu lắc đầu, biểu lộ có chút cổ quái:
- Sự tình có chút không giống chúng ta tưởng tượng, loại phương thức chữa thương này không phải duy nhất một lần, mà cần trường kỳ tẩm bổ. Vừa rồi một phen ân ái giao dung, kinh mạch bị hao tổn đã được tẩm bổ, có dấu hiệu khôi phục, chỉ bất quá một hai lần còn thiếu rất nhiều. Khó trách Sở Sơ Nhan ở sau hành trình bí cảnh cùng Tổ An như keo như sơn, nàng chỉ là tiểu cô nương chưa từng trải, mỗi ngày bị giày vò như thế, không yêu gia hỏa kia mới có quỷ.
Nghe còn cần thời gian dài "trị liệu", trong mắt Lữ công công vừa thống khổ vừa hưng phấn, nhịn không được hỏi:
- Nương nương thì sao? Có bởi vậy dần dần yêu mến hắn không?
Hoàng Hậu lạnh nhạt nói:
- Bản cung không phải tiểu cô nương chưa từng trải, ngươi biết tính tình của ta, biết ta muốn cái gì, ngay cả thiên hạ đệ nhất Triệu Hạo cũng không thể chinh phục bản cung, Tổ An lại tính cái gì? Nhiều lắm chỉ là một viên đan dược mà thôi.
Nếu Tổ An ở chỗ này, sẽ kinh ngạc phát hiện, nữ nhân vừa rồi giống như mèo con mềm mại phối hợp hắn, đã hoàn toàn khác biệt.
Quả nhiên, nữ nhân càng xinh đẹp càng biết gạt người.
Hoàng Hậu và Lữ công công tự cho rằng đạt được mưu kế, thế nhưng bọn hắn làm sao biết lúc trước Tổ An chữa khỏi Sở Sơ Nhan thương tổn cũng không phải chỉ dựa vào âm dương giao tế, đồng dạng còn cần vận chuyển Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh, giúp nàng tu bổ kinh mạch bị hao tổn.
Tổ An không biết mục đích của Hoàng Hậu, tự nhiên không có khả năng chủ động vận chuyển Hồng Mông chi khí giúp nàng tu bổ thương thế.
Bởi vậy Hoàng Hậu chỉ lấy được tinh huyết tẩm bổ, may mắn bản thân hắn là huyết mạch siêu cấp, tinh huyết vốn là vật đại bổ, này mới để Hoàng Hậu không đến mức thành công dã tràng, đồng thời cũng để cho nàng tự cho rằng tìm được phương pháp chính xác.
Hoàng Hậu ngáp một cái, lần nữa phất tay:
- Ngươi lui ra đi, bản cung rất mệt.
Gia hỏa kia thật là một dã thú tinh lực dồi dào, chơi nàng đến một chút khí lực cũng không có, vừa rồi ráng chống đỡ nói chuyện với Lữ công công, hiện tại buồn ngủ đến mí mắt sắp đánh nhau.
Nhìn thần sắc thỏa mãn của nàng khi nhắm mắt ngủ, Lữ công công âm thầm thở dài, nhẹ chân nhẹ tay tiến lên giúp nàng che kín thân thể hở hang, lúc này mới lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Lúc này Tổ An trở lại Bạch Sa tiểu viện nghỉ ngơi, cũng cảm khái Hoàng Hậu quả nhiên là thiếu phụ thành thục đến cực hạn, vừa rồi hắn bạo ngược thô lỗ, đối phương vẫn tiếp nhận toàn bộ, hơn nữa còn kiên trì một đêm, nếu là cô nương khác chỉ sợ sớm đã không chịu nỗi.
Không thể không nói là kỳ phùng địch thủ.
Tổ An chỉ hơi chút dư vị tư vị trong đó, sau đó rất nhanh tỉnh táo lại, hắn đang suy tư Hoàng Hậu đến cùng có mục đích gì.
Hắn tuyệt đối không tin Hoàng Hậu là khó nhịn thâm cung tịch mịch mới tìm hắn, nếu thật như vậy nàng đã sớm tìm người khác, cũng không cần chờ hắn.
Dù sao vừa rồi thân thể đối phương phản ứng là không lừa gạt được, ngay từ đầu nàng không lưu loát như người chưa từng trải, đến lúc sau mới dần dần khôi phục phong thái của thiếu phụ thành thục, hiển nhiên đã cực kỳ lâu không có cùng người phát sinh quan hệ thân mật.
Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra mục đích của nàng, chẳng lẽ là vì trả thù Hoàng Đế?
Cảm giác nàng có chút oán niệm với Hoàng Đế, hơn nữa thời điểm câu dẫn hắn cũng dùng trả thù Hoàng Đế đến kích thích mình, ngô, nghĩ tới nghĩ lui, khả năng này lớn nhất.