Mị Ly gật đầu, tựa hồ hai người nghĩ đến cái gì, nên không có nói chuyện tiếp.
Rất nhanh đã tới phủ đệ của Âu Vũ, đám Tú Y Sứ Giả như lang như hổ xông vào, kết quả không có phát hiện Âu Vũ, đồng thời cũng không có phát hiện vợ con của hắn.
- Mấy ngày trước phu nhân mang theo thiếu gia ra khỏi thành du ngoạn.
- Lão gia không phải đang trực ở trong cung sao?
...
Người hầu nha hoàn trong phủ giải thích đều rất nhất trí.
Tổ An cau mày:
- Cái này khó làm, lần trước tìm không thấy người nhà của Tâm Nhị, lần này cả nhà Âu Vũ đoán chừng lại tìm không thấy.
- Nỳ thì chưa hẳn.
Mị Ly trầm giọng nói.
- Âu Vũ là Tư Mã ở cửa cung, bộ môn trọng yếu như thế, gia quyến của hắn sẽ không được phép tuỳ tiện rời kinh, chí ít ở niên đại của ta, triều đình tuyệt đối không cho phép sự tình như vậy phát sinh, Hoàng Đế ở thế giới này hẳn cũng kém không nhiều.
Tổ An vội vàng hỏi thăm thủ hạ, quả nhiên được xác nhận.
Sau đó hắn lưu lại một vài người tiếp tục điều tra ở Âu phủ, mình thì dẫn người tiến đến Sùng Văn Môn.
Kinh thành chia làm ngoại thành, nội thành, hoàng thành và hoàng cung, hoàng cung tự nhiên không cần phải nói, hoàng thành có hoàng gia lâm viên, tông miếu, quan nha, nội đình, các loại nhà kho cùng với doang trại… nội thành thì cư trú các loại quan to quyền quý, cùng với người có tiền có thế trong xã hội, ngoại thành thì ở dân chúng bình thường.
Tương đối mà nói, nội thành phòng vệ càng nghiêm, ngoại thành lưu lượng người càng lớn, trông coi sẽ không quá nghiêm ngặt.
Cho nên muốn tra ghi chép Âu Vũ và gia quyến ra vào, chỉ có thể tra ở nội thành.
Tuy nội thành cũng có rất nhiều cổng thành, nhưng mỗi cổng thành đều có công năng cố định, tỉ như có cổng thành chỉ xa giá của Hoàng Đế mới có thể ra vào, có cổng thành chỉ cho vận lương vận nước, có cổng thành mang gạch đá vật liệu gỗ, có cổng thành quân đội ra vào, có là xe tù ra vào...
Phần lớn người chủ yếu là thông qua Sùng Văn Môn ra vào nội ngoại thành.
Đám người đi tới Sùng Văn Môn, sớm có binh lính giơ trường thương lên phòng bị:
- Ai dám giục ngựa ở đây...
Bất quá rất nhanh bọn hắn nhìn rõ ràng trang phục của Tú Y Sứ Giả, sắc mặt đại biến, vội vàng thu binh khí lại, hành lễ nói:
- Gặp qua các vị đại nhân.
Tổ An trầm giọng hỏi:
- Người phụ trách nơi này là ai?
Những binh lính kia đáp:
- Bẩm đại nhân, Sùng Văn Môn Tư Mã là Mộ Dung đại nhân.
- Mộ Dung?
Tổ An nhíu mày, chẳng lẽ là Mộ Dung gia?
Lúc này Mị Ly cười như không cười nói:
- Thú vị thú vị, hôm qua ngươi vừa chơi lão bà người khác, kết quả hôm nay lão bà của mình đi cùng nam nhân khác, chậc chậc chậc, báo ứng nhanh như vậy?
Tổ An:
- ? ? ?
Hắn vội ngẩng đầu nhìn lại, ở trên thành lầu nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, váy dài màu băng lam, bóng lưng yểu điệu rung động lòng người, không phải Sở Sơ Nhan thì là ai?
Cùng nàng đồng hành còn có một công tử môi hồng răng trắng, cùng với một thiếu nữ da thịt màu vàng nhạt thanh xuân mỹ lệ, ân, đều là người quen cũ.
Bất quá lúc này bên người các nàng còn có một công tử trẻ tuổi không nhận ra đang hiến ân cần, tựa hồ cùng Sở Sơ Nhan trò chuyện cái gì đó.
Tổ An:
- ...
Khó trách vừa rồi Mị Ly nói như vậy, từ góc độ này nhìn qua, hai người trò chuyện với nhau rất vui, khoảng cách hơi gần một chút.
Tổ An hừ lạnh, trầm mặt đi lên lầu, có điều hắn không hoài nghi Sở Sơ Nhan, không chỉ tín nhiệm nàng, đồng thời cũng là tự tin.
Bất quá gia hỏa loè loẹt kia, hừ hừ!
- Sơ Nhan, ngươi thấy cảnh sắc bên kia không, trong kinh thành thì nơi này là điểm ngắm cảnh tốt nhất, người bình thường căn bản không có cách nào tới đây thưởng thức.
- Lần sau tìm cơ hội ta dẫn ngươi đi bên kia săn bắn, bên kia là hoàng gia lâm viên, người bình thường không có cách nào đi vào, bất quá Mộ Dung gia chúng ta được hoàng ân, có cơ hội đi vào trong săn bắn.
...
Dù nam tử trẻ tuổi kia mặc khải giáp, nhưng trên người không có chút khí tức dương cương, ngược lại cho người cảm thấy như thư sinh yếu đuối, lúc này đang cười giới thiệu cho Sở Sơ Nhan.
Sở Sơ Nhan chau mày, vô ý thức lui lại, kéo xa khoảng cách:
- Mộ Dung công tử, xin đừng gọi ta Sơ Nhan, có thể gọi ta Sở tiểu thư, hoặc Tổ phu nhân.
Nghe được mấy chữ Tổ phu nhân, ánh mắt của nam tử trẻ tuổi hơi co lại, trong lòng bốc lên tà hỏa.
Đến từ Mộ Dung Lạc, điểm nộ khí +110 +110 +110...
Tổ An sững sờ, nguyên lai tiểu tử này tên Mộ Dung Lạc.
Hắn lên thành lâu, vừa hay nhìn thấy Mộ Dung Lạc nói:
- Sở tiểu thư, mọi người đều biết lệnh tôn và lệnh đường đã trục xuất hắn khỏi gia môn, các ngươi đâu còn là vợ chồng.
Sở Sơ Nhan lạnh nhạt nói:
- Trong lòng ta hắn vẫn là trượng phu.
Người này là tộc huynh của Mộ Dung Thanh Hà, bởi vì quan hệ với Mộ Dung Thanh Hà rất tốt, nàng ngại mặt mũi, mới không tiện nói quá lời, chỉ có thể nhờ vào đó làm sáng tỏ khoảng cách, để hắn biết khó mà lui.
Trong lòng Mộ Dung Lạc thầm giận, mặt ngoài lại tiêu sái nói:
- Sở tiểu thư quả nhiên là người chí tình chí nghĩa, tại hạ bội phục.
- Ai nha, ngươi có hết hay không, tỷ tỷ ta và tỷ phu quan hệ rất tốt, ngươi bỏ cái tâm tư kia đi.
Sở Ấu Chiêu rốt cục nghe không vô, nhảy ra ngăn ở giữa hai người.
Tổ An âm thầm gật đầu, em vợ này không có phí công thương, còn biết giúp tỷ phu.
Mộ Dung Lạc cau mày, ánh mắt tỏ ý Mộ Dung Thanh Hà giúp đỡ, kết quả Mộ Dung Thanh Hà như hoa si nhìn Sở Ấu Chiêu, căn bản không có chú ý tới ánh mắt của hắn.
- Nữ sinh quả nhiên hướng ngoại, không đáng tin cậy.