Người kia đáp:
- Mấy ngày trước thật có xe ngựa của Âu gia ra khỏi thành.
Tổ An nhướng mày:
- Vì sao gia quyến của hắn có thể tùy ý đi ra ngoài?
- Chúng ta không biết trong xe ngựa là gia quyến của Âu Vũ, hơn nữa bọn họ cầm lệnh bài Vương phủ, chúng ta không dám tra hỏi.
Có binh sĩ đáp.
- Các ngươi đã không xem xét, vì sao biết kia là xe ngựa của Âu gia?
Ánh mắt Tổ An sắc bén nhìn mọi người.
- Bởi vì lúc đó xe ngựa của Âu gia chạy nhanh, sau đó đụng vào một bách tính.
Binh sĩ kia nhớ lại nói.
- Bách tính gì?
Một binh sĩ khác cải chính.
- Kia là lưu manh ở phụ cận, ngày bình thường thích làm sự tình giả bị đụng, chuyên môn tìm xe ngựa phổ thông nhào tới.
- Bởi vì là lưu manh vô lại dạy mãi không sửa, lại thêm gia đình hắn đời đời ở nơi này, cũng không gây ra đại sự gì, chúng ta mới mở một mắt, nhắm một mắt.
Một binh sĩ khác vội vàng bổ sung, đồng thời âm thầm đánh giá sắc mặt của Tổ An.
Mị Ly hừ lạnh:
- Hơn phân nửa là lưu manh kia thường xuyên hiếu kính bọn họ, cho nên mới mở một mắt, nhắm một mắt.
Tổ An kinh ngạc, đối phương thân là Hoàng Hậu, vậy mà lý giải những chuyện này như thế, có điều hôm nay hắn không phải đến tra những thứ này, cho nên không để ý những thị vệ kia ăn hối lộ trái pháp luật:
- Sau đó thì sao?
Thấy hắn không hỏi tới những việc này, mấy binh sĩ kia thở dài một hơi, vội vàng đáp:
- Kết quả ngày đó hắn nhìn nhầm, tuy xe ngựa kia bình thường, nhưng bên trong ngồi không phải người thường, xa phu dùng roi quất lưu manh kia rất thảm, vừa quất vừa mắng, nói ngay cả xe ngựa của Âu gia cũng dám lừa, cho nên chúng ta mới ấn tượng sâu sắc.
Tổ An nhướng mày:
- Bọn họ đã muốn rời kinh, tự nhiên càng khiêm tốn càng tốt, vì sao còn khoa trương như vậy, như sợ người khác không biết.
Mị Ly nói:
- Những quyền quý kia ngày thường quen làm mưa làm gió, không để bách tính vào mắt, khiêm tốn cũng chỉ khi đối mặt với người đồng cấp, đối với dân đen thì khiêm tốn làm gì.
Lúc này mấy binh sĩ kia cũng biểu đạt ý tứ tương tự, Tổ An nhịn không được quay đầu nhìn Mị Ly:
- Không nghĩ tới ngươi thấm nhuần nhân tâm như vậy.
Mị Ly hừ nhẹ, cái cằm trắng nõn giương lên, cho hắn vẻ mặt ngạo kiều.
Sở Ấu Chiêu lặng lẽ kéo ống tay áo của Sở Sơ Nhan, nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ, người này có phải bị bệnh không, nhìn không khí nói một mình.
- Im lặng!
Sở Sơ Nhan che miệng nàng lại, nguyên khí truyền âm nói.
- Tú Y Sứ Giả phá án đều có chút quái gở, đừng trêu chọc hắn, miễn cho hắn mượn đề tài để nói chuyện.
Sở Ấu Chiêu nhìn Mộ Dung Lạc bị đánh cho máu thịt be bét, không khỏi tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Tuy thanh âm của Sở Ấu Chiêu rất nhỏ, nhưng không giấu diếm được lỗ tai của Tổ An, tuy Sở Sơ Nhan không nói chuyện, nhưng môi khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là nguyên khí truyền âm, hơn phân nửa không nói lời gì hữu ích.
May mắn ta đeo mặt nạ, chỉ cần ta không xấu hổ, xấu hổ chính là các ngươi.
- Khụ khụ!
Hắn hắng giọng hỏi tiếp.
- Chức vị của Âu Vũ nhạy cảm như vậy, gia quyến của hắn tận lực đổi xe ngựa rời kinh, các ngươi lại không hoài nghi và ngăn cản?
Mấy binh sĩ kia hai mặt nhìn nhau, người cuối cùng nói:
- Đại nhân, tuy quy củ là quy củ, nhưng ngày thường mọi người cũng thỉnh thoảng để gia quyến ra khỏi thành du sơn ngoạn thủy, đều là bí mật công khai, không có ai sẽ coi là thật.
Tổ An nhướng mày, Đại Chu đang là thịnh thế, nhưng kỷ luật bí mật này đã buông thả như thế, không phải dấu hiệu tốt nha.
Được rồi, ta cũng không phải Hoàng Đế, quan tâm những thứ này làm gì.
Lúc này một binh sĩ khác nói:
- Hơn nữa chúng ta cũng hỏi một chút, bất quá đối phương lấy ra lệnh bài Vương phủ, chúng ta nào dám ngăn cản.
Tổ An vội vàng truy hỏi:
- Lệnh bài Vương phủ nào?
Mấy binh sĩ kia lắc đầu:
- Chúng ta chỉ là hạ nhân nào dám nhìn nhiều, sợ đắc tội quý nhân.
- Lệnh bài Vương phủ không phải cơ bản giống nhau sao?
- Ai dám giả mạo lệnh bài Vương phủ, đây chính là tội mất đầu.
...
Nghe những người kia ngươi một lời ta một câu, Tổ An biết hỏi không ra cái gì, liền lưu lại mấy người tiếp tục điều tra tung tích của Âu Vũ và gia quyến, mình thì mang một nhóm người tới Tề Vương phủ.
- Cần mang người này về Tú Lâu tiếp nhận điều tra không?
Một Ngân bài Tú Y Sứ Giả chỉ vào Mộ Dung Lạc hỏi, hiển nhiên hắn biết cấp trên và đối phương không hợp, mới quan tâm hỏi thăm.
Nghe đến hai chữ Tú Lâu, Mộ Dung Lạc biến sắc, đây là địa phương còn đáng sợ hơn thiên lao, người đi vào không chết cũng tàn, gần đây sống sót đi ra nghe nói chỉ có công tử Thạch gia, Đại Tư Mã Thạch Miêu tự mình đi đón người, hơn nữa còn cầm Miễn Tử Kim Bài.
Thạch Miêu ở trong triều địa vị siêu nhiên, ngay cả Mộ Dung gia cũng không có Miễn Tử Kim Bài.
Mộ Dung Thanh Hà biến sắc, xin giúp đỡ nhìn về phía Sở Sơ Nhan và Sở Ấu Chiêu.
Sở Sơ Nhan đành phải nói:
- Vị đại nhân này, có thể giơ cao đánh khẽ hay không.
Tổ An ân một tiếng:
- Vẫn là Tổ phu nhân hiểu chuyện, cũng được, nể tình Tổ phu nhân, hôm nay không truy cứu, chính ngươi tự giải quyết cho tốt, về sau không được tái phạm.
Mị Ly xì mũi:
- Không biết xấu hổ.
Tổ An không thèm để ý nàng.
Mộ Dung Thanh Hà buông lỏng một hơi, nhịn không được nhìn Sở Sơ Nhan, nghĩ thầm Sở đại tiểu thư quả nhiên thật đẹp, ngay cả Tú Y Sứ Giả xưa nay không nể tình cũng cho nàng mặt mũi, thật khiến người ta hâm mộ.
Sở Ấu Chiêu thì nghĩ đến mặt mũi của tỷ phu thật lớn, trước đó người này nói đã từng nhận nhân tình của tỷ phu.