Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1335 - Chương 1335: Hoài Nghi (2)

Chương 1335: Hoài nghi (2) Chương 1335: Hoài nghi (2)

- Coi như biết những thứ này thì có ích lợi gì, dù sao ngươi cũng không tìm thấy nàng.

Mị Ly nhịn không được nói.

Tổ An mỉm cười:

- Đương nhiên hữu dụng, Tâm Nhị đã không chết, như vậy người nhà của nàng hơn phân nửa chưa chết, tìm nàng không thấy, tìm người nhà của nàng chưa hẳn tìm không thấy.

Mị Ly cau mày:

- Ngươi từ nơi nào học được phương thức nói chuyện như lọt vào trong sương mù thế, có tin ta quất ngươi không?

Tuy nàng không muốn ra vẻ mình IQ thấp, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hiếu kỳ, quyết định trực tiếp hỏi.

Tổ An:

- ...

Nữ nhân này hung ác như thế, khó trách Hoàng Đế cũng phải phong ấn nàng.

Hắn đành phải giải thích:

- Ngươi còn nhớ trước đó ta từng nói tình huống người nhà của nàng không.

Mị Ly nhíu mày:

- Mẹ nàng chỉ là phụ nhân bình thường, đệ đệ của nàng...

Nói đến đây hai mắt nàng tỏa sáng:

- Cực kỳ ham mê đánh bạc!

- Không sai, người mê đánh bạc không cách nào thời gian dài kiềm chế không cá cược, tin tưởng bọn họ cải tà quy chính, còn không bằng tin tưởng mặt trời mọc đằng tây.

Tổ An nói.

- Trước đó phái người tới nhà bọn họ điều tra, bọn họ cũng không trở về, người vô ý thức sẽ ở địa phương mình quen thuộc, đã không về nhà, ta suy đoán bọn họ hơn phân nửa còn ở kinh thành hoặc mấy huyện phụ cận, chỉ cần đi các đổ phường điều tra, thì chẳng mấy chốc sẽ có thu hoạch.

Mị Ly nhịn không được nói:

- Đây chỉ là ngươi đoán vạn nhất bọn họ chạy đến địa phương khác, không ở kinh thành thì sao?

Tổ An thở dài:

- Chuyện thiên hạ vốn nhằm vào chỗ có xác suất lớn mà đi, nào có sự tình mười phần chắc chín, nếu thật chạy đến địa phương khác, thì coi như ta xui xẻo, bất quá ta cái khác không nói, nhưng có hai đồ vật cứng rắn nhất, một là mệnh cứng, không biết bao nhiêu tuyệt cảnh cũng chống được, sao có thể ngã ở trên chuyện này.

Mị Ly âm thầm gật đầu, nàng cảm thấy phán đoán của đối phương có thể là thật:

- Còn có một thứ cứng rắn khác là gì?

Biểu lộ của Tổ An nghiền ngẫm:

- Ngươi cứ nói đi?

Mị Ly sững sờ, sau đó gương mặt xinh đẹp đỏ bừng:

- Xú tiểu tử, ngay cả bản cung cũng dám đùa giỡn, có tin ta thiến đồ vật bẩn thỉu kia của ngươi không!

Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +...

Tổ An cười ha ha, nhanh chóng chạy về phía trước.

Ra cửa vương phủ, những Tú Y Sứ Giả kia thấy hắn chạy nhanh như vậy, không khỏi biến sắc, vội vàng rút đao bảo vệ:

- Thủ lĩnh, ngươi không sao chứ?

- Có phải người trong vương phủ đang đuổi giết ngươi không?

...

Trong lòng Tổ An ấm áp, tuy người ngoài cảm thấy Tú Y Sứ Giả âm u khủng bố, nhưng khoảng thời gian này tiếp xúc, bọn họ không ít người chỉ là ngoài lạnh trong nóng.

- Yên tâm đi, nơi này dù sao cũng là dưới chân Thiên Tử, Tề Vương phủ có thể làm gì ta.

Tổ An nhìn Mị Ly, đối phương cảm nhận được ánh mắt của hắn, hung hăng nguýt một cái, sau đó cả người hóa thành làn khói bay vào Thái A Kiếm, hiển nhiên trong thời gian ngắn là không có ý tứ nói chuyện với hắn.

Tổ An cười cười, sau đó trên đường trở về, hắn nhanh chóng triệu tập nhân thủ phân phát nhiệm vụ, biết sự tình xuất hiện chuyển cơ, những người kia đều tinh thần chấn động:

- Yên tâm đi thủ lĩnh, bằng vào mạng lưới tình báo của Tú Y Sứ Giả chúng ta ở Kinh Đô, chỉ cần hắn xuất hiện trong sòng bạc, nhất định sẽ bị bắt!

Tổ An buông lỏng một hơi, sau khi tách khỏi bọn họ, liền thay đổi diện mục thật sự, trực tiếp tiến cung.

Hôm nay còn chưa kịp điểm danh, không thể để cho người hữu tâm hoài nghi.

Một đường đến Đông Cung, Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn thừa dịp đi ngang qua hắn, lặng lẽ nói:

- Tổ đại ca cẩn thận chút, tựa hồ Thái Tử Phi bởi vì hôm nay ngươi đến trễ mà rất tức giận.

Tổ An chắp tay cảm tạ, sau đó nhanh chóng vào cung cầu kiến Thái Tử Phi.

Thời điểm đi ngang qua đại sảnh, vừa vặn thấy Thái Tử, hôm nay hắn không có chơi cờ ca rô, hiển nhiên tuy đồ chơi kia đơn giản, nhưng vẫn vượt quá năng lực của hắn, chơi mấy ngày liền không còn hào hứng.

Tựa hồ hắn và Tiểu Từ Tử, Tiểu Hà Tử chơi bán thức ăn, Tiểu Từ Tử và Tiểu Hà Tử tự nhiên không dám trái ý, chỉ có thể cùng nhau chơi đùa.

Tổ An âm thầm cảm thán, thật là khổ hai tiểu thái giám này.

Hắn một đường đi tới thư phòng, Thái Tử Phi đang xử lý rất nhiều công văn, cái kia vốn là sự tình Thái Tử nên làm.

- Gặp qua Thái Tử Phi?

Tổ An thi lễ.

Thái Tử Phi mặt không biểu tình, vẫn cầm công văn viết cái gì đó, tựa hồ coi hắn không tồn tại.

Tổ An biết nàng đang tức giận, dự định làm ngơ hắn, cho nên cũng không để ý, yên tĩnh nhìn xem đối phương.

Mày liễu, mắt sáng như sao, mũi ngọc tinh xảo, môi anh đào, không thể không nói, Thái Tử Phi thật là đại mỹ nhân, cho dù ở nơi đó phê duyệt công văn, cũng hình thành một bức tranh mỹ lệ.

Dù không nhìn Tổ An, nhưng khuôn mặt của Thái Tử Phi dần dần ửng đỏ, hiển nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn mình.

Nàng ho nhẹ một tiếng, phất phất tay tỏ ý thị nữ ở bên cạnh lui ra cửa, sau đó mới tức giận trừng Tổ An một cái, nguyên khí truyền âm nói:

- Ngươi nhìn cái gì vậy?

Đến từ Bích Linh Lung, điểm nộ khí +...

Tổ An mỉm cười:

- Đương nhiên là nhìn Thái Tử Phi tú sắc khả xan…

Thái Tử Phi từ nhỏ được dạy lễ nghi nghiêm khắc nhất, về sau được tuyển làm Thái Tử Phi, thì không người dám tùy tiện nói chuyện với nàng, làm sao nghe qua những lời đường mật như vậy, trong nháy mắt nàng không bình tĩnh:

- Chúng ta đã nói, sự kiện kia đều đừng nhắc lại, không nên cho rằng có thể nhờ vào đó áp chế ta, hơn nữa sinh ra một số ý nghĩ không thực tế.

Bình Luận (0)
Comment