Hàn Phượng Thu cười ngượng ngùng, nhưng không có trả lời.
Rất nhanh, Tổ An được mang vào phủ, một đường bảy rẽ tám chuyển, đến trong một lương đình.
Hàn Phượng Thu đứng ở xa xa, hiển nhiên là vì tránh hiềm nghi không tiếp cận nữ quyến của Vương phủ.
Lúc này Tề Vương phi đã ngồi ở bên trong, Khương La Phu ngồi bên cạnh, xung quanh còn có mấy tiểu nha hoàn phụng dưỡng.
Không thể không nói, Tề Vương phi so với nàng thật sự là ảm đạm phai mờ, duy nhất đáng giá ca ngợi chỉ còn lại quý khí.
Khó trách Bích Tề sủng ái mẫu nữ Bích Linh Lung hơn, nhan trị xác thực cao hơn tỷ tỷ nhiều.
- Ngươi tìm Tề Vương làm gì? Hiện tại có thể nói.
Tề Vương phi lạnh nhạt nói.
Tổ An nói ý đồ đến, Tề Vương phi hừ lạnh:
- Chuyện cười, một người sống sờ sờ, ngươi đi điều tra thì mất tích, làm sao ngược lại trách tội đến Tề Vương phủ.
- Mọi người đều biết, Âu Vũ là người Tề Vương đề bạt lên.
Tổ An yên tĩnh nhìn nàng.
- Đều là thần tử của triều đình, nào có đảng phái phân chia.
Tề Vương phi lạnh nhạt nói.
- Vương gia đề bạt nhân tài, xưa nay đều nhìn năng lực, sẽ không xen lẫn tư tâm.
- Nhưng gia quyến của Âu Vũ ra khỏi thành, mang theo là lệnh bài của Vương phủ.
Tổ An tiếp tục truy vấn, tỉ mỉ quan sát biểu lộ của đối phương.
Tề Vương phi nhíu mày, có điều rất nhanh đáp:
- Có chứng cứ chứng minh là lệnh bài của Tề Vương phủ không?
Thấy Tổ An không đáp, nàng khẽ cười:
- Thân Vương, Quận Vương trong kinh thành nhiều lắm, lệnh bài Vương phủ cơ bản đều giống nhau, thị vệ ở cửa thành nhận lầm là rất bình thường.
Tổ An rơi vào trầm tư, lúc này Tề Vương phi mở miệng:
- Ta trả lời ngươi nhiều vấn đề như vậy, ngươi cũng nên trả lời ta một vấn đề.
- Vương phi cứ hỏi.
- Ngươi quanh năm ở trong cung, có nhận biết Đông Cung Thái Tử Xá Nhân Tổ An không?
Nghe được cái tên này, trên mặt Khương La Phu vốn bình tĩnh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tổ An sững sờ, nữ nhân này nghe ngóng ta làm gì?
Có điều hắn vẫn đáp:
- Bây giờ ở trong cung, người không biết hắn chỉ sợ không nhiều.
Tề Vương phi hừ lạnh:
- Cùng Thái Tử Phi làm ra sự tình xấu xa như vậy, xác thực muốn không bị biết cũng khó.
Tổ An nghiêm mặt nói:
- Việc này sớm đã điều tra rõ ràng, là có người hãm hại vô căn cứ, Vương phi không nên nói bừa.
Hắn là Tú Y Sứ Giả, đại biểu cho ý chí của Hoàng Đế, ngay lúc này tự nhiên cần bảo trì uy nghiêm của hoàng gia.
- Muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.
Tề Vương phi cười lạnh nói.
- Gia hỏa Tổ An này cả gan làm loạn, ngay cả nhi tử của ta cũng dám đánh, sự tình gì hắn không dám làm?
Đến từ Bích Phương Hoa, điểm nộ khí +...
Khương La Phu hé miệng mỉm cười, hiển nhiên là nghĩ đến một số chuyện cũ ở Minh Nguyệt Thành, gia hỏa kia xác thực không theo lẽ thường ra bài.
Tổ An khụ khụ, nghĩ thầm khó trách nữ nhân này oán niệm lớn như vậy, có điều nếu nàng biết người đánh nhi tử mình ở ngay trước mặt, không biết nàng sẽ có phản ứng gì.
Tề Vương phi lại hỏi vài vấn đề, Tổ An tùy ý ứng phó, sau cùng nàng thấy không có thu hoạch gì thì không kiên nhẫn nâng chung trà lên, tỏ ý tiễn khách.
Tổ An đã được tin tức mình muốn, thấy thế liền đứng dậy cáo từ.
- Đừng tra những thứ vô dụng kia, tin tưởng ta, không có hắc thủ gì, Tổ An và Thái Tử Phi cẩu thả là thật.
Tề Vương phi còn bù một câu.
- Trực giác của nữ nhân thật đúng là đáng sợ.
Thời điểm ra Vương phủ, Mị Ly cười hì hì nói.
Tổ An giải thích:
- Ta và Thái Tử Phi thật sự trong sạch.
- Ha ha!
Mị Ly tự nhiên rõ ràng hắn và Thái Tử Phi đến cùng là chuyện gì xảy ra, tuy hai người chỉ cởi sạch y phục ôm nhau, cái gì cũng không phát sinh, nhưng lấy nàng lý giải Tổ An, nghĩ đến không bao lâu nữa sẽ có chuyện phát sinh.
Tổ An mặc kệ nàng, thẳng thắn đi ra ngoài.
Thấy hắn không tiếp chiêu, Mị Ly không còn hào hứng, nhịn không được hỏi:
- Đúng rồi, hiện tại manh mối bên Tề Vương phủ cũng đoạn, tiếp xuống làm sao bây giờ, Hoàng Đế cho ngươi kỳ hạn sắp đến rồi.
Dưới cái nhìn của nàng, chuyến này đến Tề Vương phủ hoàn toàn là không có ý nghĩa, dù sao mặc kệ từ phương diện nào nhìn, hắn cũng không tra được Tề Vương.
- Manh mối đứt cũng có thể nối lại tra tiếp.
Tổ An mỉm cười.
Mị Ly nhíu mày:
- Nói tiếng người!
Tổ An đành phải giải thích:
- Thực ra trong lòng ta một mực có suy đoán, lần này tới Tề Vương phủ bất chỉ là nghiệm chứng, vừa rồi thông qua tiếp xúc với Tề Vương phi, quả nhiên nghiệm chứng một số suy đoán của ta.
Mị Ly nhướng mày, nàng phát hiện mình vẫn nghe không hiểu, bất quá vì duy trì bộ dáng cao nhân, miễn ra vẻ IQ của mình thấp, nàng mới không tiện mở miệng truy vấn.
May mắn Tổ An quan tâm nói:
- Thực ra điểm mấu chốt của bản án này ngay ở trên người Tâm Nhị, từ đầu ta đã suy nghĩ, tại sao hắc thủ phí khí lực lớn như vậy, nhất định phải đưa Tâm Nhị ra khỏi cung? Lại thu mua Huyền Vũ Môn Tư Mã Âu Vũ, hơn nữa di chuyển người nhà của hắn.
Mị Ly cũng là người thông minh, lập tức kịp phản ứng:
- Không sai, sau khi hiện thực, chỉ cần giết nàng, tùy ý ném vào trong hồ nước là giải quyết, trong hoàng cung không biết có bao nhiêu nha hoàn thái giám chết không minh bạch, căn bản tra không ra cái gì. Bây giờ vì một nha hoàn, lại phải hy sinh Huyền Vũ Môn Tư Mã, căn bản không đáng.
Tổ An gật đầu:
- Không sai, cho nên ta một mực suy nghĩ, hắc thủ làm như vậy, nhất định có lý do bất đắc dĩ. Từ các phương diện điều tra biểu hiện, một mực không tìm được tung tích của Tâm Nhị, tuy mặt ngoài sinh tử chưa biết, nhưng ta rõ ràng nàng khẳng định còn sống, nếu quả thật chết, thì căn bản không cần đưa nàng xuất cung lại diệt khẩu.