Về phần trận pháp của Tú Y Sứ Giả, bây giờ phe mình nhiều thị vệ như vậy, bọn họ cũng không dám loạn động.
Nghĩ rõ ràng hết thảy, hắn càng thêm chắc chắn, đang muốn xuất thủ, lại nghe đối phương mở miệng.
- Ai nói ta vô cớ đánh người.
Tổ An chỉ chỉ Hầu Ngũ.
- Vừa rồi gia hỏa này nói chúng ta là chó săn, mọi người đều biết, Tú Y Sứ Giả chỉ nghe chỉ thị của hoàng thượng làm việc, chẳng phải ngươi đang mắng hoàng thượng là chó?
- Ta không có, ta không phải ý kia...
Hầu Ngũ vốn đang oán độc, bây giờ lại bị dọa đến đái trong quần.
Hàn Phượng Thu:
- ...
Hắn biết những thị vệ kia ngày bình thường quen ăn nói ngông cuồng, bây giờ ngay cả Tú Y Sứ Giả cũng dám nói lung tung.
Tổ An nói tiếp:
- Vừa rồi nhìn lời nói của Hàn tiên sinh đối với hoàng thượng tựa hồ cũng không quá cung kính, chẳng lẽ hiện tại người Tề Vương phủ đều như vậy, không biết là trên làm dưới theo, hay vì nguyên nhân gì khác?
- Ngươi đừng có nói bậy!
Hàn Phượng Thu lo lắng, người người đều nói Tú Y Sứ Giả khó chơi, hôm nay gặp mặt quả thế, bị bọn họ cắn trúng, không chết cũng sẽ lột da.
Trên vũ lực hắn không sợ đối phương, nhưng đối phương hơi một tí lại cầm Hoàng Đế ra dọa, hắn lo lắng gây phiền toái cho Tề Vương, nên lâm vào tình thế khó xử.
Tú Y Sứ Giả này quá vô sỉ!
Đến từ Hàn Phượng Thu, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Đúng lúc này, một thanh âm nữ nhân uy nghiêm truyền đến:
- Đến cùng phát sinh chuyện gì?
Tổ An quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe ngựa sang trọng dừng ở phụ cận, xung quanh còn có một đội thị vệ bảo hộ.
Thị vệ trong vương phủ vội vàng hành lễ:
- Gặp qua Vương phi!
- Vương phi?
Tổ An rơi vào trầm tư, dựa theo tình báo trước đó điều tra, Tề Vương phi Bích Phương Hoa là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với Thái Tử Phi, mặc dù hai người là tỷ muội, nhưng tuổi tác chênh lệch khá nhiều, nhi tử của Tề Vương Phi Triệu Trị còn lớn hơn cả Thái Tử Phi.
Lão cha Bích Tề của Bích Linh Lung là trâu già gặm cỏ non a, lại cưới thê tử trẻ tuổi, mới có thể tạo thành tuổi tác chênh lệch như thế.
Thái Tử Phi và Tề Vương phi quan hệ không tốt, từ trình độ nào đó thậm chí là thế như nước lửa, thứ nhất là Thái Tử và Tề Vương tranh vị, lập trường của các nàng tự nhiên không hợp; thứ hai, nghĩ đến hẳn là có quan hệ với mẫu thân trong nhà, thê tử và vợ lẽ của Bích Tề là loại vừa thấy mặt đã muốn đánh nhau.
Lúc này Hàn Phượng Thu chạy đến bên cạnh xe ngựa nhỏ giọng bẩm báo, một lát sau thanh âm của Tề Vương phi truyền đến:
- Ta còn tưởng là chuyện gì, bây giờ Tề Vương xác thực không ở trong phủ, nếu Thập Nhất đại nhân có chuyện mà nói, hỏi ta cũng giống như vậy, mời Thập Nhất đại nhân vào phủ.
Mị Ly khẽ cười:
- Nữ nhân này thật thông minh, trực tiếp giải quyết vấn đề căn bản nhất, vấn đề nhỏ khác tự nhiên có thể giải quyết dễ dàng.
Tổ An âm thầm cảm thán, nữ nhân của Tề Vương sao có thể là hạng người tầm thường.
Hắn tự nhiên mượn bậc thang đi xuống:
- Vậy làm phiền Vương phi.
Rất nhanh cửa xe ngựa mở ra, một đôi chân tròn trịa thẳng tắp thò ra, Tổ An nhìn mà trợn cả mắt, cái quỷ gì, tuổi tác của Tề Vương phi không phải nhỏ, vì sao cái chân này giống như thiếu nữ thanh xuân vậy?
Trong lòng hắn vội vàng cảnh cáo mình, vội vàng nghĩ tới Triệu Trị, nhi tử lớn như vậy, khẩu vị đừng nặng như thế.
Ngay sau đó một bóng người xinh đẹp xuống xe ngựa, dáng người cao gầy, dung nhan lãnh diễm, búi tóc tùy ý dùng ngọc trâm cố định, cổ thon dài trắng nõn, cả người lộ ra cao quý trang nhã.
Tổ An sững sờ, không phải chấn kinh mỹ mạo của nàng, mà là chấn kinh thân phận của nàng.
Bởi vì kia là người quen, mỹ nhân hiệu trưởng Khương La Phu!
Chẳng lẽ Khương La Phu là Tề Vương phi?
Tổ An có chút thất hồn lạc phách.
Bất quá sau đó hắn buông lỏng một hơi, bởi vì lại có một nữ tử trung niên từ trong xe ngựa đi xuống, nhìn ra được bảo dưỡng rất tốt, hơn nữa lúc tuổi trẻ hẳn là một mỹ nữ, chỉ bất quá nếp nhăn ở khóe mắt biểu hiện năm tháng vẫn lưu lại dấu vết ở trên người nàng.
- Vương phi cẩn thận!
Khương La Phu ở một bên nhắc nhở, còn đưa tay vịn đối phương xuống xe.
- Mỹ nhân hiệu trưởng của ngươi và Tề Vương phủ quan hệ tựa hồ không tệ nha?
Mị Ly đi tới bên người Tổ An trêu ghẹo nói, nàng tự nhiên nhận ra Khương La Phu, cũng biết quan hệ của đối phương và Tổ An.
Tổ An nhíu mày, bây giờ hắn và Tề Vương quan hệ khẩn trương, vạn nhất mọi người trở mặt thành thù, như vậy thật đúng là phiền muộn.
Thời điểm đi ngang qua hắn, Khương La Phu tò mò liếc nhìn Tổ An một cái, nàng đã được nghe nói Kim bài Tú Y Sứ Giả gần đây xuất hiện, cũng có chút hiếu kỳ với hắn.
Không biết vì sao, ngày bình thường nàng không thích Tú Y Sứ Giả, luôn cảm thấy bọn họ âm u huyết tinh, nhưng kẻ trước mắt này lại không hiểu khiến người ta có một loại cảm giác thân thiết.
Nàng khẽ lắc đầu, khu trục loại cảm giác hoang đường này ra não hải, sau đó cùng Tề Vương phi vào phủ.
Tổ An thì được thị nữ khác mời đi, các Tú Y Sứ Giả có chút lo lắng, nhưng Tổ An xua tay ra hiệu không có việc gì, để bọn hắn ở chỗ này chờ.
Hàn Phượng Thu cũng có chút bội phục:
- Thập Nhất đại nhân thật can đảm!
Nghĩ thầm Kim bài Tú Y Sứ Giả quả nhiên đều là thế hệ bất phàm, dưới tay Hoàng Đế có nhiều nhân tài như vậy, đại kế của Vương gia có chút khó khăn.
- Ta cũng rất bội phục ngự hạ chi thuật của Tề Vương phủ.
Tổ An thấy có người khiêng thị vệ bị thương đi, nhìn thị vệ kia cảm động đến rơi nước mắt, hiển nhiên Vương phi đã bí mật ban thưởng và trấn an hắn.