Tổ An tò mò hỏi.
- Nương nương để ta truyền cho đại nhân câu nói, nói mời đại nhân đi đánh giá bảo vật.
Tiểu Trác Tử có chút mờ mịt trả lời, hắn không hiểu Hoàng Hậu có bảo vật tại sao lại tìm Tổ đại nhân, có điều hắn rất sáng suốt không tìm kiếm ngọn nguồn, sự tình trong cung, biết càng ít càng tốt.
Tổ An nghe mà xém chút cười ra tiếng, Hoàng Hậu quả nhiên là bỏ ngắn lấy dài, lại còn bị làm đến ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, nhanh như vậy đã tìm tới cửa.
Thanh âm của Mị Ly đột nhiên vang lên:
- Liễu Ngưng này thật là sỉ nhục của Hoàng Hậu, không biết xấu hổ.
Tổ An vui vẻ, nguyên khí truyền âm nói:
- Ngươi không phải nói nàng muốn lợi dụng ta đến khôi phục thương thế sao? Chưa chắc đã như ngươi nghĩ.
- Liệu thương là có, nhưng tìm ngươi nhiều lần như thế, rõ ràng là chính nàng cũng muốn.
Mị Ly hừ một tiếng, gia hỏa này giống con lừa, khó trách hồ ly tinh Liễu Ngưng kia thử một lần thì không quên được.
Cảm nhận được oán niệm của nàng, Tổ An cười cười, trực tiếp nói với Tiểu Trác Tử:
- Làm phiền công công trở về nói với Hoàng Hậu, nói giám bảo thì không cần, ngày khác sẽ đi.
Tiểu Trác Tử gấp:
- Nương nương cho gọi, thần tử chúng ta không có đạo lý không đi a.
Tổ An cười nói:
- Yên tâm, ngươi trở về cứ nói như vậy, nàng sẽ không trách tội.
Tiểu Trác Tử thấy không cách nào thuyết phục, đành phải lo lắng rời đi.
Mị Ly hiếu kỳ:
- Vì sao không đi? Tuy nữ nhân kia lẳng lơ chút, nhưng không thể không thừa nhận nàng là vưu vật, hơn nữa chơi nàng mang đến cảm giác chinh phục rất lớn.
Tổ An ôn nhu nhìn nàng:
- Ngươi đã không thích, vậy ta không đi, lưu lại cùng ngươi.
Khuôn mặt trắng nõn của Mị Ly đỏ bừng:
- Lăn đi, ai cần ngươi bồi, ta muốn tu luyện!
Nàng hừ một tiếng, hóa thành một làn khói nhẹ biến mất không thấy gì nữa, mặc cho Tổ An kêu gọi như thế nào nàng cũng không đáp.
Tổ An nhịn không được cười lên, tuy nữ nhân này ngày bình thường dữ dằn, nhưng thời gian dài như vậy ở chung, hắn đã tìm được biện pháp làm sao ứng phó.
Còn cự tuyệt Liễu Ngưng, chủ yếu là không muốn bị nàng coi là công cụ, hắn hiểu được đạo lý vờ tha để bắt, kiếp trước ở trên Internet xem nhiều phim như vậy, làm sao có thể để Liễu Ngưng nắm giữ chủ động.
Thuận tiện còn mượn sự kiện này nịnh nọt Mị Ly, hắn cũng có chút khinh bỉ mình, kiếp trước ở trên Internet lòng đầy căm phẫn lên án những Aquaman và đám trà xanh kia, hiện tại mình còn không phải chơi vui vẻ.
Về đến nhà, Tổ An phát hiện trong nhà đèn đuốc sáng trưng, không khỏi đại hỉ, vội vã chạy vào, quả nhiên, một bóng người xinh đẹp đứng ở nơi đó, hắn nhịn không được nữa, vọt thẳng qua ôm nàng vào trong ngực, sau đó hôn lên.
Sở Sơ Nhan giật mình, bất quá thấy là hắn, thân thể không khỏi mềm xuống tới, vô ý thức đáp lại.
- Uhm…
Khi đầu lưỡi hắn đi vào trong khoang miệng, nàng nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
Hai người thâm tình hôn rất lâu, chợt nàng nhớ tới cái gì, mặt thoáng cái đỏ bừng, vội vàng đẩy hắn ra, gắt giọng:
- Còn có người...
Tổ An nhìn lại, phát hiện Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người.
Sở Ấu Chiêu da thịt trong trắng lộ hồng, Mộ Dung Thanh Hà khỏe mạnh màu vàng nhạt, đứng chung một chỗ lại cực kỳ hài hòa.
Tổ An buồn bực nhìn Sở Sơ Nhan:
- Sao ngươi đi chỗ nào cũng mang theo hai cái vướng víu này?
Sở Ấu Chiêu vốn nhìn thấy hắn liền mừng rỡ, nhưng nghe vậy nhất thời không vui:
- Vướng víu? Thua thiệt hôm nay ta còn giúp ngươi, bằng không tỷ tỷ đã bị nam nhân khác cướp đi.
Mộ Dung Thanh Hà vội vàng kéo tay áo của hắn:
- Nào có khoa trương như vậy, ta huynh của tộc chỉ là quá nhiệt tình, không có suy nghĩ khác.
Nhìn Sở Sơ Nhan ở trước mặt Tổ An mềm mại như tiểu nữ nhi, lại so sánh nàng ở cùng với đường huynh cao lạnh, nàng âm thầm thở dài, về sau nên khuyên đường huynh bỏ ý nghĩ đi kia, căn bản không có hi vọng.
Tổ An tự nhiên biết các nàng nói là sự tình Mộ Dung Lạc, bất quá lấy thân phận của hắn hiện tại, giả vờ không biết sự tình phát sinh trên cổng thành, nên không nói gì thêm, dù sao Mộ Dung Lạc chỉ là con kiến hôi, căn bản không có cách ảnh hưởng tới quan hệ của hắn và Sơ Nhan.
Hắn thấy trong phòng có rất nhiều hộp quà, không khỏi kinh ngạc:
- Ai đến tặng lễ thế?
Sở Sơ Nhan nhìn Mộ Dung Thanh Hà, tiểu cô nương nhếch miệng, tiến lên nói:
- Tổ đại ca, chút lễ mọn này là ta mang đến, lần này đến đây là có chuyện muốn nhờ.
Ngay sau đó nói rõ ràng ý đồ đến, nguyên lai hôm nay sau khi Tú Y Sứ Giả rời đi, Mộ Dung Lạc vừa buông lỏng một hơi, nhưng không lâu lắm, lại có binh lính như lang như hổ đến bắt hắn đi, tựa hồ liên lụy đến vụ án hãm hại Thái Tử Phi.
Bởi vì lúc trước Kim bài Thập Nhất nói cùng Tổ An có chút giao tình, lại thêm bây giờ hắn ở Đông Cung thân là Thái Tử Trung Thứ Tử, nhân vật chạm tay có thể bỏng, cho nên muốn thông qua hắn đến cứu đường huynh.
- Nguyên lai là vì chuyện này.
Tổ An cười như không cười nhìn tiểu cô nương trước mắt, lắc đầu nói.
- Không cứu.
- Vì sao?
Mộ Dung Thanh Hà nhất thời trợn tròn mắt, người bình thường coi như không đồng ý giúp đỡ cũng sẽ tìm lý do chối từ, như vậy mặt mũi mọi người sẽ không trở ngại, kết quả gia hỏa này không theo lẽ thường ra bài, không chút lưu tình cự tuyệt?
Tổ An lạnh nhạt nói:
- Ta làm sao có thể đi cứu một nam nhân lòng mang ý đồ xấu tiếp cận lão bà của ta?
Mộ Dung Thanh Hà cắn môi, thanh âm mềm xuống:
- Tổ đại ca, ta biết đường huynh làm không đúng, nhưng lần này hắn bị giáo huấn đã đủ, hơn nữa ta có thể cam đoan với ngươi, về sau hắn tuyệt đối sẽ không nổi lên tâm tư quá phận, bằng không ta sẽ giúp ngươi đánh hắn.