- Nghe ý tứ ngươi nói, trước đó ngươi đồng ý hắn tiếp cận Sơ Nhan?
Thần sắc của Tổ An càng lạnh.
Sở Ấu Chiêu gấp, nhìn thanh mai trúc mã của mình bị khi dễ, nàng muốn giúp đỡ nói hộ, Sở Sơ Nhan lại lặng lẽ kéo tay áo, khẽ lắc đầu.
Hiển nhiên nàng cũng ý thức được không đúng, hồi tưởng hôm nay ra khỏi thành du ngoạn, tựa hồ Mộ Dung Thanh Hà hữu ý vô ý đưa các nàng tới Sùng Văn Môn, lúc đó không cảm thấy có gì, hiện tại nhớ lại tựa hồ có ý tác hợp mình và đường huynh của nàng.
- Thực xin lỗi.
Mộ Dung Thanh Hà chủ yếu là nghĩ nếu đường huynh cưới Sở Sơ Nhan, hắn sẽ trợ giúp tác hợp mình và Sở Ấu Chiêu, mọi người thân càng thêm thân.
Bất quá mặc dù ngày bình thường nàng tùy tiện, nhưng bây giờ ở trước mặt người yêu, lý do này nàng làm sao nói, chỉ có thể xấu hổ xin lỗi.
Tổ An thờ ơ, trực tiếp ngồi xuống ghế, nâng chung trà lên uống.
Nhìn hắn có ý bưng trà tiễn khách, Mộ Dung Thanh Hà càng ủy khuất, lưu lại thì xấu hổ, đi thì lo lắng từ nay trở mặt với Sở gia, đứng ở đó tiến thối lưỡng nan.
Sở Sơ Nhan không đành lòng, mở miệng nói:
- Thanh Hà, chúng ta cũng coi như quen biết rất lâu, ngươi có chuyện gì có thể trực tiếp nói với ta, không nên đùa nghịch những thủ đoạn này.
- Xin lỗi Sở tỷ tỷ, về sau sẽ không như vậy nữa.
Mộ Dung Thanh Hà cũng ảo não, mình thật là mỡ heo che tâm, rõ ràng biết Sở Sơ Nhan và Tổ An cực kỳ thân mật, lại còn tin tưởng đường huynh ngu ngốc kia có khả năng thành công.
Sở Sơ Nhan mỉm cười, sau đó nhìn về phía Tổ An:
- A Tổ, Tiểu Thanh Hà đã biết sai, nàng và Ấu Chiêu từ nhỏ đã là bạn tốt, cùng ta cũng là bạn tốt, sự kiện này bỏ qua đi.
- Ngươi đã nói như vậy, ta làm sao có thể bất cận nhân tình.
Tổ An mỉm cười.
- Tỷ phu tốt nhất.
Sở Ấu Chiêu nín thảm, một mặt là thanh mai trúc mã, một mặt là tỷ phu, nàng kẹp ở giữa rất khó chịu, bây giờ thấy song phương tiêu tan hiềm khích lúc trước, mới hoàn toàn yên tâm lại.
- Tổ đại ca khoan hồng độ lượng.
Mộ Dung Thanh Hà cắn môi, có chút do dự hỏi.
- Vậy không biết đường huynh ta...
- Muốn ta cứu hắn, có thể, bất quá ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.
Tổ An trầm giọng nói.
Mộ Dung Thanh Hà mừng rỡ:
- Tổ đại ca cứ mở miệng, đừng nói một điều kiện, dù mười cái tám cái, ta cũng có thể đáp ứng.
- Không nên nói trước như vậy.
Tổ An giống như cười mà không phải cười.
- Điều kiện này của ta không phải dễ làm như vậy.
Cảm nhận được nụ cười của hắn cổ quái, trong lòng Mộ Dung Thanh Hà hơi hồi hộp:
- Không biết điều kiện gì?
Sở Sơ Nhan và Sở Ấu Chiêu cũng vểnh tai.
Tổ An phất phất tay, tỏ ý hai người đi ra ngoài trước.
Sở Sơ Nhan nhướng mày, có điều nàng không nói gì thêm, bởi vì nàng biết có người sẽ càng không nhịn được.
Quả nhiên, Sở Ấu Chiêu lập tức kêu lên:
- Làm gì đuổi chúng ta đi ra, chẳng lẽ ngươi muốn khi dễ Tiểu Thanh Hà?
Mộ Dung Thanh Hà nha một tiếng, vô ý thức lui lại một bước, ánh mắt có chút đề phòng nhìn hắn.
Tổ An:
- ...
- Ta ở trong lòng các ngươi không chịu nổi như vậy?
Hắn cũng bất đắc dĩ.
Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà không hẹn mà cùng gật đầu, trong đầu các nàng đồng loạt hiện ra hình ảnh hắn giày vò Sở Sơ Nhan, ai nha, mặt đỏ rồi.
Tổ An tức giận nói:
- Ta muốn bàn điều kiện với nàng, người quen các ngươi đương nhiên né tránh một chút cho thỏa đáng, bằng không đến thời điểm các ngươi giúp nàng nói chuyện ta còn nói thế nào? Nhưng không giúp sẽ lưu lại khúc mắc, còn không bằng rời khỏi.
Sở Sơ Nhan biết hắn nói có đạo lý, vừa cười vừa nói:
- Vậy chúng ta qua bên kia chờ ngươi.
Nói kéo Sở Ấu Chiêu còn muốn phản bác rời đi.
Hai tỷ muội đi tới sát vách, Sở Ấu Chiêu giống như con kiến bò trên chảo nóng đi tới đi lui, đồng thời lỗ tai thỉnh thoảng dán lên tường nỗ lực nghe ngóng.
Sở Sơ Nhan tức giận nói:
- Ngươi đang lo lắng cái gì.
Sở Ấu Chiêu hừ một tiếng:
- Ai biết tỷ phu sắc quỷ có thể làm chuyện gì với Tiểu Thanh Hà không.
- Tỷ phu của ngươi không phải người như thế.
Sau khi Sở Sơ Nhan nói xong có chút chột dạ đỏ mặt, vội vàng giải thích.
- Tuy hắn có... có một chút háo sắc, nhưng hắn phân rõ nặng nhẹ, sẽ không làm gì Tiểu Thanh Hà. Ngược lại là ngươi, tại sao lại để ý như vậy? Ngươi có ý tưởng gì với Thanh Hà?
- Ý tưởng gì?
Sở Ấu Chiêu sững sờ.
Sở Sơ Nhan thở dài:
- Chẳng lẽ ngươi quên mình là nữ tử sao, cho dù ngươi và nàng quan hệ tốt, về sau cũng không có khả năng thành thân. Mục đích từ đầu chỉ là mượn nàng đến yểm hộ sự tình ngươi nữ giả nam trang, cũng đừng thật rơi vào.
Sở Ấu Chiêu nhếch miệng, nhỏ giọng nói:
- Ta biết.
Thần sắc ngăn không được ảm đạm.
Sở Sơ Nhan nói tiếp:
- Chính bởi vì chúng ta thua thiệt Tiểu Thanh Hà trước, cho nên chúng ta mới phải hết sức đền bù nàng, trước đó nàng và đường huynh cùng một chỗ tính kế ta, ta không tính toán, hơn nữa còn sẽ thầm kín khuyên tỷ phu ngươi giúp nàng.
Sở Ấu Chiêu ân một tiếng.
Sở Sơ Nhan âm thầm thở dài, thật là oan nghiệt, trách nhiệm của Sở gia đều đặt ở trên người tiểu muội, còn có thể hại hạnh phúc cả đời của hai cô nương.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hai mắt Sở Ấu Chiêu tỏa sáng, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Ta nghĩ được một biện pháp song toàn thập mỹ!
Sở Sơ Nhan mờ mịt, không biết tại sao nàng lại cao hứng như thế.
Sở Ấu Chiêu nói:
- Ta có thể cưới Tiểu Thanh Hà về.
Sở Sơ Nhan tức giận nói:
- Ngươi nghĩ gì thế, hiện tại ngươi có thể giấu diếm được nàng, nhưng sau khi thành thân làm sao giấu diếm được? Cửa động phòng kia ngươi không cách nào qua.