- Để tỷ phu thay thế ta lên.
Sở Ấu Chiêu như chuyện đương nhiên nói.
Sở Sơ Nhan:
- ? ? ?
Sở Ấu Chiêu nói tiếp:
- Ta tin tưởng lấy cảm tình của Thanh Hà với ta, nàng sẽ không ngại ta là nữ nhi. Chỉ bất quá chúng ta cuối cùng vẫn cần đứa bé, hơn nữa Thanh Hà cả đời không cảm thụ được tư vị nam nhân cũng quá ủy khuất nàng, vừa vặn có thể để tỷ phu giúp đỡ... Ai, tỷ tỷ, ngươi đánh ta làm gì? Ai u... Ai ô ô...
Lúc này một bên khác, Tổ An đang đánh giá Mộ Dung Thanh Hà, không thể không nói, nàng thật là một mỹ nhân bại hoại, da thịt màu mật ong có một loại mỹ cảm khỏe mạnh, cả người tràn đầy khí chất thanh xuân.
Thấy hắn dò xét mình như vậy, Mộ Dung Thanh Hà thật có chút sợ hãi:
- Tổ đại ca, đến cùng điều kiện gì.
Tổ An đáp:
- Ta cho tới bây giờ không phải người lương thiện gì, không có hứng thú giúp ngoại nhân làm việc xấu, trừ khi ngươi biến thành... người mình.
Mộ Dung Thanh Hà giật mình, vội vàng che cổ áo:
- Ta và Sở ca ca từ nhỏ thanh mai trúc mã, ngươi lại là tỷ phu của hắn, ngươi sao có thể...
Tổ An tức giận ngắt lời:
- Ngươi nghĩ lung ta lung tung gì đó? Ta hỏi ngươi, ngươi có thích Ấu Chiêu không?
Mộ Dung Thanh Hà đỏ mặt, có chút xấu hổ nhìn qua sát vách, thiếu nữ rụt rè để cho nàng có rất nhiều lời không thể nói, có điều tính cách nàng vốn mạnh mẽ, lá gan ngược lại khá lớn.
Do dự một chút, vẫn nhỏ giọng ân một tiếng.
- Ưa thích nhiều không?
Tổ An truy vấn.
- Nếu như có ngày, hắn gặp phải một ít chuyện, không còn là bộ dáng hiện tại... hoặc thụ thương, biến thành tàn tật, ngươi còn thích hắn không?
Ân, thiếu tiểu jj, từ một ý nghĩa nào đó cũng có thể lý giải thành "tàn tật" nha.
Ai, Ấu Chiêu a Ấu Chiêu, ta vì giúp ngươi là nhọc lòng.
Mộ Dung Thanh Hà lập tức đánh gãy hắn nói, cực kỳ kiên định:
- Ta thích là hắn, mà không phải đồ vật gì của hắn, mặc kệ hắn biến thành cái gì, ta cũng thích hắn. Hơn nữa ta sớm đã âm thầm thề, đời này không phải Sở ca ca không gả.
Thấy thiếu nữ kiên nghị, Tổ An ngược lại có chút không đành lòng:
- Ngươi tuổi tác còn nhỏ, không cần thiết quyết định sớm như vậy, Ấu Chiêu chưa chắc tốt như ngươi tưởng tượng...
- Không cho phép ngươi nói xấu Sở ca ca!
Tiểu cô nương lập tức nhướng mày, xiết chặt nắm tay thở phì phì.
Đến từ Mộ Dung Thanh Hà, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Tổ An:
- ...
Được rồi, mình không quan tâm làm quái gì. Cũng được, quýt mài quýt cũng có ý tứ.
Sau đó hắn nói:
- Đã như vậy, ngươi và Ấu Chiêu định quan hệ đi, như vậy về sau ngươi cũng coi như người mình, ta giúp ngươi cũng có lý do.
Nghe hắn nói, tiểu cô nương chột dạ, không ngừng xoắn ngón tay:
- Cái này... Cái này không tốt lắm đâu, ta không biết Sở ca ca có nguyện ý không... Ai nha, thật mất mặt...
Thấy nàng bày tư thái tiểu nữ nhi, Tổ An nhịn không được cười lên, thiếu nữ đang yêu quả nhiên đều đáng yêu.
- Hắn có nguyện ý hay không tới hỏi một chút chẳng phải sẽ biết.
Tổ An kêu hai người đến.
- A, Sở ca ca, ngươi đi đường sao lại che mông.
Mộ Dung Thanh Hà xưa nay quan tâm người yêu, lập tức phát giác hắn dị thường.
- Không có gì.
Sở Ấu Chiêu u oán nhìn tỷ tỷ, vừa rồi nữ nhân này đánh nàng thật hung ác, ta chỉ mượn dùng tỷ phu một chút, cũng không phải tìm tiểu lão bà cho hắn, cần tức giận như vậy sao?
Lúc này Tổ An mới đại khái nói một lần, Sở Ấu Chiêu không khỏi vừa mừng vừa sợ:
- Ta đương nhiên cũng thích Tiểu Thanh Hà, Tiểu Thanh Hà đáng yêu như thế, có ai không thích chứ.
- A…
Mộ Dung Thanh Hà mím môi, đôi mắt cong thành Nguyệt Nha Nhi.
Tổ An cười nói:
- Đã như vậy, tối nay hoàn thành đi, bên ta phòng trống cũng nhiều, hai ngươi động phòng hoa chúc, triệt để định ra quan hệ đi.
- A?
Mộ Dung Thanh Hà trợn tròn mắt, tuy trong lòng nàng rất thích Sở ca ca, nhưng nàng dù sao cũng xuất thân đại gia tộc, từ nhỏ chịu giáo dục để nàng cảm thấy loại hành vi này gọi là tằng tịu với nhau, là sự tình bại hoại thuần phong mỹ tục.
Chẳng qua nếu như Sở ca ca mà nói...
Nàng lặng lẽ nhìn Sở Ấu Chiêu, trái tim phanh phanh nhảy lên.
Nếu Sở ca ca thật muốn, ta đến cùng có nên cự tuyệt hắn hay không?
Lúc này Sở Ấu Chiêu lại có chút lo lắng nhìn Tổ An:
- Tỷ phu, ngươi...
Nàng nghĩ thầm tỷ phu quên mình là nữ nhi sao, làm sao động phòng?
Chẳng lẽ hắn nghe vừa rồi ta và tỷ tỷ đối thoại sao?
Lúc này Sở Sơ Nhan cũng nghĩ như vậy, hai tỷ muội đều dùng ánh mắt quỷ dị theo dõi hắn.
Tổ An có chút kỳ lạ, hai người này sao thế, nhìn ta như vậy làm gì.
Sở Sơ Nhan ho nhẹ một tiếng, rốt cục nhịn không được nói:
- Các nàng tuổi tác còn nhỏ, bây giờ nói những thứ này vẫn quá sớm.
Mộ Dung Thanh Hà dù sao cũng là tiểu cô nương, cuối cùng ức chế không nổi xấu hổ, nhanh chóng nói một câu:
- Ta đi về trước.
Nói xong đỏ mặt xông ra cửa, mang theo người hầu giống như chạy trốn rời đi.
Nhìn nàng rời đi, Sở Sơ Nhan rốt cục nhịn không được nói:
- A Tổ, ngươi đến cùng làm cái quỷ gì, biết rõ Ấu Chiêu... Ngươi còn để các nàng động phòng?
Tổ An mỉm cười:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nàng sẽ đáp ứng?
Sở Sơ Nhan sững sờ, lúc này mới phản ứng được, Mộ Dung Thanh Hà xuất thân danh môn, làm sao có thể đồng ý động phòng trước hôn nhân.
Lúc này Tổ An mới giải thích:
- Cứ như vậy, sẽ không người hoài nghi Ấu Chiêu là nữ giả nam trang, về sau Mộ Dung Thanh Hà sẽ là người ủng hộ kiên định nhất.
Bỗng nhiên Sở Ấu Chiêu lộ ra vẻ thương cảm:
- Đáng tiếc ta vẫn lừa nàng, tương lai sau khi nàng biết chân tướng, không biết sẽ hận ta như thế nào.