Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1343 - Chương 1343: Đánh Bất Ngờ Với Nữ Tử Áo Đen (3)

Chương 1343: Đánh bất ngờ với nữ tử áo đen (3) Chương 1343: Đánh bất ngờ với nữ tử áo đen (3)

Tổ An nghĩ thầm, chẳng lẽ ái tình khiến người sớm thành thục?

Lúc này Sở Sơ Nhan cũng nói:

- Không sai, chúng ta xác thực thua thiệt Tiểu Thanh Hà rất nhiều, cho nên A Tổ ngươi có thể giúp nàng chuyện này không, bằng không trong lòng chúng ta băn khoăn.

Tổ An mỉm cười:

- Yên tâm đi, chỉ là một Mộ Dung Lạc, ta còn không để trong lòng, sẽ thử đi cứu hắn.

Lúc này Sở Sơ Nhan mới buông lỏng một hơi, ôn nhu nhìn hắn:

- A Tổ ngươi thật tốt.

Sở Ấu Chiêu vô ý thức ôm cánh tay xoa xoa:

- A... thật buồn nôn, được rồi, ta không lưu lại nơi này quấy rầy các ngươi, đi ngủ trước, bất quá động tĩnh có thể nhỏ chút được không.

Sau khi nói xong như sợ bị đánh, cười hì hì chạy mất dép.

Sở Sơ Nhan vừa thẹn vừa vội:

- Đều tại ngươi, làm hại ta mỗi lần đều bị nàng giễu cợt.

- Ngày mai ta đánh mông nàng một trận cho ngươi hả giận.

Tổ An cười ha ha, ôm nàng vào trong ngực.

Sở Sơ Nhan đỏ mặt xì một cái:

- Ngươi là muốn chiếm tiện nghi của nàng.

Tổ An nghiêm mặt:

- Ngươi dám nghi vấn nhân phẩm của vi phu, vi phu phải vận dụng gia pháp trừng phạt!

- Gia pháp gì?

Trong đôi mắt thanh lãnh của Sở Sơ Nhan lúc này cũng ánh nước yêu kiều, khóe môi treo ý cười ôn nhu.

- Côn hình!

Tổ An tiến đến bên cạnh lỗ tai nàng, nhẹ nhàng hôn thùy tai.

Toàn thân Sở Sơ Nhan run lên, thân thể mềm xuống.

Gia hỏa này, mỗi lần đều dây vào địa phương mẫn cảm của nàng.

Tiên tử lạnh lùng như băng ở trước mặt mọi người, lúc này đã triệt để bị hòa tan, rơi vào hồng trần...

Tổ An nhìn Sở Sơ Nhan thẹn thùng nằm trên giường, mỉm cười hôn lên vầng trán, tay nhẹ nhàng kéo một cái, cỡi đai lưng của nàng ra, tuy đã làm rất nhiều lần, nhưng cả người Sở Sơ Nhan vẫn cứng đờ, xấu hổ nhắm hai mắt lại.

Bởi vì mất đi đai lưng ràng buộc, y phục trên người Sở Sơ Nhan giống như đóa hoa sen nở ra, làm cho hô hấp của hắn có chút dồn dập.

Bàn tay hắn từ từ di động, hô hấp của Sở Sơ Nhan cũng gấp rút lên, hai bầu vú chập trùng nhìn cực kỳ mê người, thân thể chậm rãi mềm nhũn ra.

Ngắm nhìn khuôn mặt thanh lệ kiều diễm, mũi ngọc tinh xảo, đôi môi anh đào đỏ thắm…

Nhìn đôi môi hơi hé mở lóng lánh ướt át kia, Tổ An cảm thấy cổ họng khô nóng, nhịn không được hôn xuống.

- Uhm… uhm…

Sở Sơ Nhan e thẹn đáp lại, đầu lưỡi của hắn tiến nhanh vào trong khoang miệng, lưỡi của nàng quấn lấy lưỡi của hắn, cả hai thích thú triền miên.

Chỉ hôn một lúc, thân thể của Sở Sơ Nhan càng nóng, có thể nghe được từ yết hầu nàng truyền đến tiếng uhm.. uhm… ngọt ngào, biết thời cơ đã thành thục, hai tay hắn tách y phục trên người nàng, lộ ra thân thể trắng mịn mềm mại, không một chút tỳ vết.

Cảm nhận được động tác của nam nhân trên người mình, trái tim của Sở Sơ Nhan đập thình thịch.

Trải qua đôi tay và cái lưỡi điệu nghệ của hắn kích thích, cũng không lâu lắm, Sở Sơ Nhan liền cảm nhận được trong hạ thân của mình đã nước suối lan tràn, nàng thì thầm:

- Phu quân, yêu thiếp đi...

Thanh âm giống như một liều xuân dược mạnh mẽ, Tổ An làm sao có thể chịu được, lập tức thúc cương lên ngựa.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tổ An sảng khoái tinh thần rời nhà đi đến hoàng cung, Sở Sơ Nhan thật là một nữ tử trong nóng ngoài lạnh, tất cả mọi người cho rằng nàng là nữ cường nhân cách người ngàn dặm.

Nhưng chỉ có hắn biết trong xác ngoài cứng rắn mềm mại như thế nào.

Thực ra nàng là một người tràn ngập tâm thiếu nữ cùng với các loại tưởng tượng màu hồng, bằng không lúc trước sẽ không trầm mê truyện ngôn tình.

Nghĩ đến đêm qua Sở Sơ Nhan rên rỉ rung động lòng người, trên mặt Tổ An cũng nhiều một tia ôn nhu.

- A, sao hôm nay trên đường quạnh quẽ như vậy, chẳng lẽ còn chưa rời giường?

Hắn chú ý tới đường cái ngày thường náo nhiệt, lúc này lại một mảnh tiêu điều, đang hơi nghi hoặc, bỗng nhiên trong lòng báo động, ánh mắt liếc qua, có một tia ô quang bắn nhanh đến.

Hắn vội vàng né tránh, đáng tiếc tốc độ của ô quang kia quá nhanh, so với trước đó gặp phải Ám Dạ Tinh Linh đánh lén thì nhanh hơn nhiều.

Dù như thế, lấy tu vi của hắn bây giờ vẫn có thể né tránh được, nhiều lắm là sẽ hơi chật vật.

Nhưng thời điểm hắn muốn tránh, lại cảm thấy trong đầu đau xót, phảng phất như có người dùng kim đâm.

Tuy chỉ chớp mắt thì khôi phục, nhưng một chớp mắt này, ô quang kia đã bắn tới trước mặt.

Lúc này hắn mới nhìn rõ kia là mũi tên thật lớn, nói là cung tiễn, thế nhưng to dài hơn cung tiễn bình thường nhiều, cơ hồ lớn bằng cánh tay người trưởng thành!

Công Thành Nỗ!

Trong đầu Tổ An toát ra một từ, hắn không hiểu tại sao loại vũ khí hạng nặng trong quân đội này lại xuất hiện ở đây.

Tổ An vội vàng chỉ có thể hết sức tránh đi yếu hại, sau đó mũi tên bắn trúng lồng ngực của hắn.

Oanh!

Cự lực trong nháy mắt đó, phảng phất như bị xe lửa tốc độ cao đụng vào.

Cả người hắn bị lực lượng khổng lồ kia chấn bay ra ngoài, sau đó trực tiếp đinh ở trên tường.

- Hừ, đều nói gia hỏa này cực kỳ lợi hại, không phải là bị một phát Công Thành Nỗ giải quyết sao?

- Nhanh hủy Công Thành Nỗ đi, không thể lưu lại tay cầm. Mấy người các ngươi, đi cắt đầu hắn.

- A, thân thể của gia hỏa này thật cứng cỏi, người tu hành bình thường bị Công Thành Nỗ chính diện đánh trúng, nửa người sẽ nát.

...

Xung quanh lục tục ngo ngoe truyền đến thanh âm, Tổ An không có mở mắt, mà thông qua Ngọc Tông khống chế mấy con chim trên cây quan sát xung quanh.

Chỉ thấy cách đó không xa, trên cửa sổ lầu hai của một nhà dân lộ ra lỗ thủng, một Nỗ Pháo to lớn xuất hiện, mấy hắc y nhân như ẩn như hiện.

Mấy cái lưu lại nhanh chóng tháo dỡ Nỗ Pháo, hai hắc y nhân thì cầm đao lao về phía Tổ An.

Bình Luận (0)
Comment