Mà ba cao thủ Thất phẩm thì khoanh tay đứng nhìn, đứng ở một bên lạnh lùng nhìn thế cục.
Trước kia Tổ An xem phim, không hiểu nhất là vì sao mỗi lần nhân vật phản diện đều nhường tiểu binh lên trước, cho nhân vật chính cơ hội tiêu diệt từng bộ phận cùng với nghịch cảnh đột phá, nếu như ngay từ đầu xuất thủ đập chết đối phương, chẳng phải vạn sự thuận lợi.
Thẳng đến chính hắn đi tới thế giới tu hành, mới rõ ràng đối với người tu hành, trừ khi thực lực sai biệt to lớn, bằng không rất có thể bởi vì không rõ át chủ bài và kỹ năng của đối phương, dẫn đến lật thuyền trong mương.
Để thủ hạ đi thử rõ ràng, sau đó có phòng bị, tiếp xuống ứng đối sẽ càng thêm thong dong.
Còn tính mạng của thủ hạ, ai bảo bọn họ là thủ hạ chi.
Thấy những tử sĩ kia công tới, thân hình nữ tử thần bí uốn éo, lấy một tư thái vô cùng đẹp mắt né tránh hai người công kích, sau đó nghiêng người huy chưởng đẩy người ở giữa, thuận thế áp sát đánh tới.
Tổ An âm thầm gật đầu, nữ tử này vô luận tu vi hay kinh nghiệm thực chiến, đều là nhất đẳng.
Trong những nữ nhân mình biết, đến cùng ai có năng lực như thế, đồng thời lại cần ẩn tàng?
Thấy nàng lại sắp đánh chết một người, dưới nách người kia bỗng nhiên duỗi ra hai thanh phác đao, một thanh đâm tới bụng nàng, một thanh gọt hai chân, góc độ xảo trá không gì sánh được.
Hiển nhiên đám người này thi triển trận pháp, có thể thông qua công kích đến yểm hộ đồng bạn.
Tựa hồ nữ tử thần bí sớm đã chủ ý, không bối rối chút nào, mũi chân điểm một cái, cả người nhảy lên không, đây chính là địa phương trận pháp yếu kém nhất.
Thấy ngón tay nàng sắp đập nát đầu lâu mấy người, lúc này hai người ở đằng sau bỗng nhiên giơ lên hai tấm thuẫn bài chặn tại.
Nữ tử thần bí nhíu mày, nhưng vẫn ấn xuống.
Trên tấm chắn phù văn thoáng hiện, hiển nhiên là trân phẩm đến từ trong quân, bất quá chỉ lóe sáng một giây, sau đó lập tức phá nát.
Tuy nữ tử thần bí nhìn tinh tế mềm mại, nhưng uy lực một chưởng lại khủng bố như vậy.
Mấy tử sĩ phía dưới rên lên, tai mũi đều chảy máu.
Ba người đang quan sát liếc nhau, đều nhìn ra vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương, nữ tử thần bí này lại cường đại như thế.
Mấu chốt là nàng đến cùng là ai, vì sao lại ngăn cản kế hoạch của bọn họ.
Bỗng nhiên nữ tử thần bí kia phóng lên trời, nguyên lai trong nháy mắt thuẫn bài bể nát, một tử sĩ bỗng nhiên móc ra tiểu nỏ bắn tới.
Trên những tên nỏ này đều có khắc trận pháp chuyên môn, khoảng cách gần như vậy phát ra uy lực không thể coi thường, dù là nàng cũng không dám đón đỡ.
Nữ tử nhíu mày, vốn định giết những người này trở tay không kịp, không nghĩ tới bọn họ khó giải quyết như thế, chỉ có thể từ bỏ tiếp tục công kích, mà đi tới bên người Tổ An, vừa phong bế miệng vết thương ở lồng ngực, vừa rút cự nỏ ra:
- A Tổ, ngươi có sao không?
- Là nàng?
Trong lòng Tổ An hơi động, ngửi được mùi thơm cơ thể quen thuộc, còn có thanh âm kiều nộn kia, hắn rốt cuộc biết thân phận đối phương.
Chính là Ngô Vương phi Vân Vũ Tình từng cùng hắn có hai lần ân ái!
- Những người muốn giết ta kia đến cùng là ai? Tại sao nàng lại xuất hiện ở kinh thành? Hơn nữa còn trùng hợp cứu mình như vậy?
Trong lòng Tổ An có vô số nghi hoặc, lại thêm hắn cố kỵ cường giả Tinh Thần hệ thần bí không biết giấu ở nơi nào kia, tính toán đợi lát nữa cho người giấu ở trong bóng tối kinh hỉ, cho nên giả bộ hôn mê không có đáp lại.
- A Tổ, ngươi đừng làm ta sợ...
Vân Vũ Tình thấy hắn không có phản ứng, trong thanh âm mang theo một tia rung động, tay khẽ vuốt lên vết thương của hắn, sau đó ánh sáng màu tím nổi lên, thay hắn trị liệu vết thương khủng bố.
- Mau ngăn cản nàng!
Người lùn tay cầm Đại Kim Chùy cảm thấy đã nhìn rõ tu vi thủ đoạn của nữ nhân kia, rốt cuộc kìm nén không được, bắp chân tráng kiện đạp về phía sau, mặt đất bị giẫm nứt, sau đó khua tay đập tới.
Người còn chưa tới, đã có sức gió kinh khủng xông lại, guồng quay tơ bị ép tới tứ phân ngũ liệt, có thể nghĩ nếu như bị nện trúng, chỉ sợ hai người sẽ biến thành thịt nát.
- Cút!
Bởi vì bây giờ Tổ An sinh tử chưa biết, tâm tình của Vân Vũ Tình hiển nhiên rất không tốt, nhìn mập mạp kia dữ tợn xông lại, nàng trực tiếp đưa tay lên không trung vẽ một đạo phù.
Phù văn tối nghĩa huyền ảo hiện ra hào quang màu tím, bốn phía bỗng dưng nhiều một màng mỏng trong suốt.
Trong ánh mắt đại hán lóe lên vẻ khinh miệt, đừng nói loại nhìn đâm một cái liền nát kia, dù là thuẫn bài do đại quân kết trận, cũng không chịu được một nện toàn lực của mình.
Hắn tiếp tục nện qua, đồng thời lo lắng phù văn này thật có tác dụng khác gì, nên còn bổ sung ba phần lực.
Ở trong kiếp sống mấy chục năm chinh chiến của hắn, không có đồ vật gì mà một chùy không phá, nếu có, vậy lại thêm một chùy.
Nhưng tiếng vỡ tan trong dự đoán không có truyền đến, hắn cảm giác tựa hồ lực khí toàn thân của mình đánh vào một đoàn bông.
Đôi mắt của hắn xém chút trừng ra ngoài, bởi vì hắn nhìn thấy cái búa của mình đánh màng mỏng lõm vào, nhưng màng mỏng kia thủy chung không phá.
Hắn sử dụng lực lượng bú sữa mẹ, màng mỏng tiếp tục lõm xuống, mắt thấy sắp đụng nữ nhân kia và Tổ An ở bên trong, lại không còn cách nào tiến lên.
- Cẩn thận!
Lúc này bên cạnh truyền đến tiếng đồng bạn kinh hô.
Đại hán cũng phát giác được không ổn, vô ý thức muốn lui, nhưng hắn vừa thu lực, màng mỏng trước đó còn giống như bông vải đột nhiên thay đổi.
Giống như lò xo bị áp súc đến cực hạn, vừa có cơ hội sẽ bắn ngược trở về.
Hắn chỉ thấy một cỗ lực lượng dời núi lấp biển vọt tới trước người, lại thêm vừa rồi hắn cơ hồ dùng hết khí lực, hiện tại làm sao chống đỡ được, phốc một tiếng, miệng phun máu tươi, cả người giống như bao cát té lăn trên đất.