Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1348 - Chương 1348: Thầy Tướng Số Cùng Bước Chân Mèo Nữ (2)

Chương 1348: Thầy tướng số cùng bước chân mèo nữ (2) Chương 1348: Thầy tướng số cùng bước chân mèo nữ (2)

Ý nghĩ này vừa lên, thân thể hắn liền bị mấy đạo quang tuyến tử sắc bắn thủng, sương máu nổ tung, dù tu sĩ Thất phẩm sức khôi phục cường đại, nhưng cũng có cực hạn, trong thời gian ngắn bị nhiều vết thương trí mạng như vậy, căn bản là không có cách nào khôi phục.

Nhưng hắn chỉ nhắm mắt lại, cả người đứng tại chỗ không ngã, giống như một cây phi lao.

Tổ An thở dài:

- Người này đã đạt tới cảnh giới nhân thương hợp nhất, nếu không đụng phải Phù Văn Sư như ngươi, mà là một đối thủ cận chiến, hươu chết vào tay ai còn chưa biết được.

Vân Vũ Tình tràn đầy đồng cảm gật đầu:

- Thương thuật của hắn xác thực rất lợi hại.

Lúc này trong trận chỉ còn lại một người, vô số Kim Ngân Song Hoàn bay múa ở quanh thân, bao bọc như cái trứng gà, không ngừng ngăn cản tử quang.

Nhưng những quang tuyến kia quá lợi hại, không ít tàn ảnh của Kim Ngân Song Hoàn tiếp xúc đến quang tuyến thì tan rã không thấy, một hồi sau, mắt trần có thể thấy, số lượng Kim Ngân Song Hoàn chí ít giảm một phần ba.

- Các ngươi còn muốn nhìn tới khi nào!

Người kia vừa sợ vừa giận, điên cuồng hét lên, trong thanh âm tràn ngập thê lương và oán hận.

Nhưng ngay lúc này, một tia quang tuyến xuyên thấu khe hở, bắn trúng lồng ngực của hắn.

Động tác của hắn trì trệ, sau đó bị càng nhiều ánh sáng bắn trúng, cả người tràn ngập lỗ máu, ngã ở trên mặt đất, mắt thấy sẽ không sống nổi.

Trong nháy mắt đó hắn có chút hối hận, vì sao mình sử dụng vòng tròn, mà không phải sử dụng thuẫn bài chứ.

Có điều lúc này hắn càng oán hận chuyện khác, ráng chống đỡ một hơi, đôi mắt trợn thật lớn, gắt gao nhìn về một hướng khác.

Tổ An hạ giọng nhắc nhở Vân Vũ Tình:

- Cẩn thận, còn có người núp trong bóng tối, có một người là người tu hành Tinh Thần hệ.

Vân Vũ Tình ân một tiếng, thần thái ngưng trọng nhìn về một phương hướng khác.

Một tiếng cười yêu mị lẳng lơ truyền đến:

- Ngày thường ngươi không phải mũi vểnh lên trời chướng mắt chúng ta sao, thế nào, lúc sắp chết mới nhớ đến chúng ta.

Trong thanh âm lẳng lơ còn kèm theo tiếng lục lạc thanh thúy, càng phát ra một loại phong tình dị vực tiêu hồn thực cốt.

Hai nhân ảnh một nam một nữ chậm rãi từ đằng xa đi tới, hai người ăn mặc rất lạ, hoàn toàn không giống người ở Trung Nguyên.

Y phục trên người nam tử nửa trắng nửa đen, chia làm hai bên, càng khiếp người là, mặt hắn cũng nửa trắng nửa đen, tay cầm Chiêu Hồn Phiên, toàn thân quỷ khí âm trầm.

- Ngựa vằn? Thầy tướng số?

Trong đầu Tổ An liên tiếp toát ra mấy danh từ.

Có điều rất nhanh lực chú ý của hắn bị cái khác hấp dẫn, ngay cả Vân Vũ Tình cũng vô ý thức nhìn về một người khác.

Nữ nhân kia nện bước xinh đẹp đi tới, cả người bao phủ ở trong mũ che màu xanh lam, ngay cả đầu cũng bị che cực kỳ chặt chẽ.

Thấy không rõ tướng mạo của nàng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bờ môi đỏ tươi và cái cằm trơn bóng, mặt khác ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy mái tóc màu vàng óng.

Thứ để cho hai người chú ý như thế, trừ cả người nàng ăn mặc thần bí, còn có bộ ngực căng tròn, dù y phục quái dị cũng không che giấu được, mặt khác trong áo choàng, hai cái chân trắng hồng như ẩn như hiện, chỗ mắt cá chân phải cột một dây đỏ, phía trên có lục lạc nhỏ nhắn.

Mỗi lần nàng bước đi, lục lạc sẽ vang lên từng trận thanh âm êm tai.

Lúc này trong mắt nam tử Kim Ngân Song Hoàn không có chút tán thưởng, có chỉ là oán độc vô tận:

- Gia Ti Lệ, Thư Thư Hảo, các ngươi ở một bên ngồi nhìn chúng ta chịu chết mà thờ ơ, sau khi chủ nhân biết sẽ không bỏ qua các ngươi.

Trong lòng Tổ An hơi động, người này mặt ngoài là đang chửi mắng đồng bọn, trên thực tế là nói cho ta biết tên của hai người kia, nếu ta có thể đào thoát, thì mượn tay ta báo thù cho bọn họ.

Chậc chậc chậc, cái này cần oán niệm bao lớn, trước khi chết cũng phải hố đồng đội.

Gia Ti Lệ cười khanh khách:

- Vừa rồi không phải các ngươi cũng cầm những tử sĩ kia đi dò xét át chủ bài của nữ nhân này sao, chúng ta là học theo ngươi, sao thả tới trên người mình thì chịu không được?

- Lại nói, đừng cầm chủ nhân nhà các ngươi hù dọa chúng ta, khoản nợ ở Nam Cương năm đó, ta còn chưa tính toán với các ngươi đâu!

Nam tử Kim Ngân Song Hoàn trừng to mắt:

- Người Nam Cương các ngươi quả nhiên không đáng tín nhiệm, không phải tộc ta tất có dị tâm!

Nam tử toàn thân đen trắng cười nói:

- Bây giờ ngươi mới biết?

Thanh âm của hắn giống quạ đen kêu, chói tai khó nghe.

Nam tử của Kim Ngân Song Hoàn nghiêm nghị nói:

- Các ngươi hiệu trung với chủ nhân, lập qua thệ ngôn, các ngươi như vậy ắt sẽ bị trời phạt.

Gia Ti Lệ cười khanh khách:

- Chúng ta cái gì cũng không có làm nha, các ngươi không phải chúng ta giết, rõ ràng là tài nghệ không bằng người bị địch nhân giết, mắc mớ gì đến chúng ta.

- Các ngươi mượn đao giết người, chủ nhân nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi!

Nam tử Kim Ngân Song Hoàn nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói tràn ngập oán hận.

- Chủ nhân nhà các ngươi sắp tự thân khó bảo toàn, đâu còn có tinh lực quản chúng ta.

Gia Ti Lệ cười hì hì nói.

- Còn lời thề, chúng ta giúp hắn làm xong chuyện này thì thanh toán xong, nói đến ta báo thù giúp ngươi, các ngươi cần phải cảm ơn chúng ta mới đúng.

Nam tử Kim Ngân Song Hoàn há miệng, tựa hồ muốn mắng cái gì, nhưng hắn bị thương quá nặng, vừa rồi nói nhiều như vậy đã hao hết khí lực, bây giờ khí cấp công tâm, làm sao còn chịu đựng được, trực tiếp phun ra một ngụm máu, sau đó tươi sống tức chết.

Tổ An âm thầm tắc lưỡi, nữ nhân này rất được tinh túy của anh hùng bàn phím nha, tuy mỗi câu nghe không ra cái gì, nhưng đao đao thấu tim, làm người tươi sống tức chết.

Bình Luận (0)
Comment