Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1347 - Chương 1347: Thầy Tướng Số Cùng Bước Chân Mèo Nữ

Chương 1347: Thầy tướng số cùng bước chân mèo nữ Chương 1347: Thầy tướng số cùng bước chân mèo nữ

Thế nhưng nguyên khí ở xung quanh rõ ràng bắt đầu xao động, còn có không khí dần dần trở nên túc sát đều biểu hiện những phù văn này không phải hư giả, đối phương đang ngưng tụ công kích cực kỳ khủng bố.

Khó trách thế nhân đều kiêng kị Phù Văn Sư như vậy, thủ đoạn công kích của bọn họ thực quá thần bí và huyền diệu, khiến người ta không có dấu vết mà tìm.

Có điều hắn không có tuyệt vọng, kinh hoàng và nổi trận biến mất không thấy gì nữa, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười quỷ dị.

Chỉ thấy hắn nhìn về một hướng khác, nghiêm nghị quát:

- Phát xạ!

Cơ hồ ngay khi hắn mở miệng, một tia ô quang to lớn bắn ra, mang theo khí kình khủng bố xuất hiện ở trước người Vân Vũ Tình.

Vừa rồi hắn cố ý giả bộ như bối rối và chân tay luống, chính là vì từng bước một bức đối phương tới gần góc độ này.

Rất hiển nhiên bọn họ liên thủ công kích, cho dù đối phương là Phù Văn Sư cũng sẽ bị bức rơi vào bẫy rập.

Tuy Phù Văn Sư nhiều thủ đoạn công kích, nhưng thân thể yếu hơn người tu hành bình thường rất nhiều, bị Công Thành Nỗ có phù văn gia trì bắn trúng, chỉ sợ nàng lại có nhiều thủ đoạn cũng không phát huy ra được.

Vân Vũ Tình cũng biến sắc, hơn phân nửa lực chú ý của nàng đều đang bố trí trận pháp, phù văn cuối cùng mới vẻ một nửa, chỉ cần trận thành, những người kia sẽ chết không chỗ chôn.

Không nghĩ đến ở thời khắc mấu chốt này lại xảy ra sự cố!

Vừa rồi nàng tránh né những cao thủ này liều mạng công kích đã không dễ, bây giờ lực lượng dùng hết, tốc độ của Công Thành Nỗ lại quá nhanh, nàng làm sao tránh né được.

- Mạng ta xong rồi!

Nàng vô ý thức quay đầu nhìn về phía góc tường, muốn trước khi chết nhìn nam nhân kia lần cuối...

A, sao không thấy?

- Ngươi đang tìm ta sao?

Lúc này bên tai vang lên một thanh âm ôn nhu, nàng cảm giác mình rơi vào một vòng tay ấm áp, mà Công Thành Nỗ khủng bố kia vừa vặn sượt qua bên người.

- A Tổ!

Vân Vũ Tình quay đầu nhìn thấy ôm mình là Tổ An, không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Nhìn mồ hôi trên trán nàng, biết vừa rồi giao thủ thần kinh cả người nàng đều kéo căng, Tổ An áy náy:

- Để ngươi chịu khổ.

- Ta không sao.

Vân Vũ Tình vội vàng nhìn ngực hắn.

- Thương thế của ngươi sao rồi?

Tổ An cười ha ha:

- Yên tâm đi, ta không sao, chẳng lẽ ngươi quên nam nhân của mình cứng rắn nhất trên đời sao?

Vân Vũ Tình đỏ mặt, âm thầm xì một cái, đến lúc nào rồi, gia hỏa này còn không quên nói những thứ kia.

- Điều đó không có khả năng!

Những người kia không thể tin nhìn Tổ An, uy lực của Công Thành Nỗ lớn bao nhiêu, bọn họ rõ ràng nhất, người bình thường bị bắn trúng một cái sợ rằng sẽ nổ thành thịt vụn, Tổ An có thể lưu "toàn thây" đã là tu vi hắn đủ cao.

Sao hiện tại hắn không chỉ không chết, còn giống như người không có chuyện gì? Sắc mặt chỉ hơi trắng xám một chút.

Phải biết vừa rồi mọi người tận mắt thấy đối phương bị mũi tên to lớn xuyên qua đinh ở trên tường, tư thế kia coi như không chết cũng phải trọng thương, nội tạng bị lực trùng kích thái nhỏ mới đúng.

Người tu hành đến Thất phẩm có năng lực khôi phục cường đại, nhưng dạng thương thế này, không có mười ngày nửa tháng là không khôi phục lại được.

Gia hỏa này mới dùng bao lâu?

Một nén nhang thời gian?

- Ta trước giải quyết những tên đáng ghét này lại nói.

Ngón tay của Vân Vũ Tình rơi xuống, một phù văn màu tím xuất hiện ở giữa không trung, sau đó những phù văn như ẩn như hiện kia đều sáng lên.

- Vũ Hận Vân Sầu Tịch Tru Tà!

Hai tay của Vân Vũ Tình nhanh chóng kết ấn, những phù văn đầy trời kia quang mang đại thịnh, sau đó vô số quang tuyến tử sắc bắn ra.

Những người kia liều mạng né tránh, bảy võ sĩ cầm Phác Đao lại lấy ra mấy cái thuẫn bài chặn trước người, đáng tiếc thuẫn bài bị quang tuyến tử sắc bắn trúng, nháy mắt đã bị đánh thủng, sau đó toàn thân những tử sĩ kia đều bị bắn thành cái sàn, ào ào ngã trên mặt đất, hiển nhiên là không sống được.

Nam tử cao gầy cầm Hồng Anh Thương, khua tay múa ra vô số thương ảnh, đánh tan từng đạo từng đạo hào quang màu tím, có điều hắn rõ ràng tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị mài chết ở chỗ này, thế là mũi chân điểm một cái, cả người hình xoắn ốc xoay, nhân thương hợp nhất lao về phía Vân Gian Nguyệt.

Hắn biết rõ, viễn trình tác chiến với Phù Văn Sư chính là muốn chết, chỉ có cận thân mới có một đường sinh cơ.

Đáng tiếc trước mặt hắn lóe lên một quang màng tử sắc, ngăn trở đường đi của hắn.

Hắn hét lớn, cả người xoay tròn càng nhanh, mũi thương và màng sáng ma sát đến tia lửa văng khắp nơi.

Nhìn màng sáng bị hắn đâm đến lồi ra, Tổ An vội vàng bảo hộ Vân Vũ Tình ở sau lưng:

- Cẩn thận!

Vân Vũ Tình hé miệng mỉm cười:

- Yên tâm, trận pháp này có thể tự động hấp thu lực lượng của hắn để cho bản thân sử dụng, hắn dùng lực càng mạnh, phòng ngự sẽ càng mạnh.

Tổ An nghe mà trợn mắt hốc mồm, chiêu này thật lợi hại, chẳng phải có thể vây người đến chết.

Có điều hắn rất nhanh rõ ràng, bất cứ chuyện gì cũng có cực hạn, thời điểm thực lực của mục tiêu vượt xa nàng, thì vẫn có thể dốc hết toàn lực phá vạn pháp.

Trên đường về kinh, Lão Long kia không phải đón đỡ đại chiêu này của nàng sao, vẫn không có ảnh hưởng gì.

Đáng tiếc thực lực của những người này kém Lão Long quá xa, chỉ nghe phanh một tiếng, đầu thương chịu không được lực lượng cường đại như thế, trực tiếp gãy thành hai đoạn.

Nam tử cao gầy nhìn mũi thương đứt gãy, cả người thất hồn lạc phách.

Những năm này hắn lấy thương mà sống, ngay cả ngủ cũng không buông lỏng, cây thương này sớm đã cùng hắn hòa làm một thể.

Sư phụ của hắn từng nói, thương còn người còn, thương vong người vong.

Bình Luận (0)
Comment