Nghe nàng nói, trong mắt Thư Thư Hảo tỏa ra ánh sao, nhìn chằm chặp Vân Vũ Tình:
- Ừm, tuy nữ nhân này che mặt, nhưng chỉ nhìn đường nét thân thể, luyện thành khôi lỗi, nhất định là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, a a a, chỉ nghĩ một chút đã hưng phấn đến không chịu được, sau khi ta luyện chế nàng thành khôi lỗi, nhất định mỗi ngày ôm nàng ngủ mới được.
Tổ An:
- ...
Ngọa tào, vốn cảm thấy đám tử sĩ kia không ngại thi thể đã đủ biến thái, không nghĩ tới tên này càng biến thái, đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như vậy không hứng thú, phải luyện người ta thành cương thi mới có cảm giác?
- Tự tìm cái chết!
Vân Vũ Tình dù sao cũng là Vương phi cao quý, ngày bình thường ai nhìn thấy nàng không tất cung tất kính? Cho dù là ở Ma tộc, thân phận của nàng cũng cực kỳ cao quý, làm sao chịu được ô ngôn uế ngữ, đoản kiếm lập tức đâm về phía đối phương.
Tổ An không còn gì để nói, tiểu thư ngươi là Phù Văn Sư, không phải cần viễn trình chiến đấu sao?
Quả nhiên pháp sư không biết cận chiến không phải pháp sư tốt.
Hắn lo lắng Vân Vũ Tình xảy ra ngoài ý muốn, đang muốn đi qua hổ trợ, lại bị Gia Ti Lệ ngăn cản:
- Tiểu đệ đệ, để tỷ tỷ bồi ngươi chơi đùa một chút.
Tầm mắt của Tổ An rơi vào trước ngực nàng:
- Đại tỷ tỷ, gọi đệ đệ thì gọi đệ đệ, tại sao phải thêm chữ nhỏ vào?
Gia Ti Lệ cười khanh khách:
- Nhỏ hay lớn phải để tỷ tỷ thử qua mới biết được.
Tổ An không còn gì để nói, trước kia đều là mình đùa giỡn người khác, kết quả hôm nay lại bị người khác đùa giỡn, nữ nhân này quả thực là lão phi cơ.
Hắn có chút hiếu kỳ nhìn áo choàng của nàng:
- Tại sao ngươi lại dùng áo choàng che mặt, nhìn thân hình khí ngươi của chất, hẳn rất đẹp mới đúng, che lấp như vậy không khỏi quá phung phí của trời.
Gia Ti Lệ cười đến nhánh hoa run rẩy:
- Miệng của tiểu đệ đệ ngươi thật ngọt, nể tình ngươi rất biết lấy niềm vui của ta, lát nữa tỷ tỷ sẽ để cho ngươi chết không đau khổ.
- Xem ra vẫn phải đánh...
Tổ An thở dài một hơi, thân hình lóe lên, trường kiếm đâm qua.
Người đến nửa đường, hắn cảm giác não hải truyền đến cảm giác kim châm lần nữa.
Tổ An thầm hừ một tiếng:
- Điêu trùng tiểu kỹ!
Trực tiếp triệu hoán Bách Minh phản kích về.
Vừa rồi đối phương ăn thiệt thòi lớn, bây giờ còn dám dùng, khẳng định có chút kỳ quặc.
Quả nhiên, hắn thấy quanh người đối phương xuất hiện hư ảnh một cái lục lạc to lớn, phảng phất như lục lạc ở trên mắt cá chân phóng đại.
Sóng âm vô hình của Bách Minh đụng vào lục lạc, phát ra từng thanh âm thanh thúy.
Mũi chân của Gia Ti Lệ điểm một cái, cả người phiêu nhiên lui về sau, hiển nhiên sau khi có đề phòng, âm ba công kích của Bách Minh đã không thương tổn được nàng.
Nhìn chân ngọc dưới áo choàng như ẩn như hiện, lục lạc nhẹ lay động, dù lúc này hai người vật lộn sống mái, Tổ An cũng không thể không thừa nhận đây là một bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Có điều hắn không ngốc đến mức thương hương tiếc ngọc, kiếm trong tay không lưu tình chút nào, khắp nơi đâm tới yếu hại.
- Tiểu đệ đệ thật độc ác, kiếm kiếm đều muốn mệnh người ta.
Thân hình của Gia Ti Lệ lơ lửng không cố định, một hồi xuất hiện ở chỗ này, một hồi xuất hiện ở chỗ chỗ.
- Thuấn di?
Tổ An rốt cục cảm nhận được trước kia người khác đánh với hắn thống khổ như thế nào, đương nhiên đối phương thuấn di vẫn có chỗ khác biệt, hắn thuấn di là di động thẳng tắp, khoảng cách dài hơn, đối phương thuấn di là di động trong phạm vi nhỏ, từ trình độ nào đó mà nói, thì tác dụng khá tương tự Quỳ Hoa Huyễn Ảnh.
Pháp Sư thật nhiều kỹ năng!
Tổ An suy nghĩ mình thật là chọn sai nghề nghiệp, Pháp Sư người ta kỹ năng huyễn khốc như thế nào, mình đã định trước phải đi lộ tuyến nhục thuẫn chiến sĩ, cảm giác giống như tên ngốc.
Duy nhất đáng được ăn mừng là mình không dùng thương, từ xưa đến nay thương binh luôn xui xẻo nhất.
A, chờ chút, ai nói ta không dùng thương, Vân Vũ Tình ở bên cạnh sẽ không đồng ý.
Đúng lúc này, trong lòng hắn bỗng nhiên hiện ra cảm giác hoảng sợ đến khó có thể hình dung, Bách Minh vô ý thức tự động phản kích, để hắn nhanh chóng khôi phục lại.
Tâm linh hoảng sợ?
Kiếp trước chơi nhiều trò chơi như vậy, hắn tự nhiên không lạ những thủ đoạn này.
- Ngươi nhìn cái gì?
Cũng không thể mỗi lần đều bị động tiếp nhận đối phương công kích, hắn lập tức phản kích.
Gia Ti Lệ vốn đang muốn né tránh thân hình dừng lại, vô ý thức trả lời:
- Nhìn ngươi thì sao?
Tổ An chờ chính là trong chớp mắt này, Thái A Kiếm giống như sao băng, trực tiếp đâm trúng cổ họng nàng.
- Khanh khách...
Gia Ti Lệ một tay che cổ họng, một tay không thể tin chỉ vào hắn, dường như muốn nói gì, đáng tiếc sau cùng không nói được, trùng điệp ngã ở trên mặt đất.
- Gia Ti Lệ!
Thư Thư Hảo nhìn thấy tình huống bên này, rống giận xông lại.
Lúc này Tổ An mới phát hiện, những người vừa rồi chết kia... như Kim Ngân Song Hoàn, Hồng Anh Thương, Nam Qua Chùy, còn có những tử sĩ tay cầm Phác Đao, tất cả đều "phục sinh", không đúng, không phải phục sinh, mà là như cương thi.
Nghĩ đến trước đó Vân Vũ Tình nói, người này có thể sử dụng Thi Cổ khống chế thi thể, cho nên những thứ kia đều là Thi Khôi của hắn.
Những Thi Khôi kia toàn thân vết máu, vẻ mặt dữ tợn xông lại.
Tổ An nhức cả trứng phát hiện, tuy những Thi Khôi này nhìn giống như cương thi, nhưng giữ lại đại bộ phận tu vi và kỹ năng lúc còn sống.
Thật không nói võ đức!
Nếu như ở trên chiến trường, gia hỏa này chẳng phải vô địch?
Hắn đang đau đầu ứng đối những Thi Khôi kia, bỗng nhiên xung quanh truyền đến tiếng vó ngựa chỉnh tề, ngay sau đó vô số Tú Y Sứ Giả phóng tới.