Tuy những Thi Khôi kia lợi hại, nhưng số lượng quá ít, ở trước mặt Tú Y Sứ Giả phối hợp chặt chẽ, rất nhanh đã bị khống chế.
Thư Thư Hảo thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy trốn, ngay cả thi thể của Gia Ti Lệ cũng không để ý.
Ai biết giữa không trung bỗng nhiên duỗi ra một cánh tay, vừa vặn bóp lấy cổ hắn.
- Khụ khụ...
Thư Thư Hảo liều mạng giãy giụa, hai chân đạp loạn, hai tay không ngừng đẩy đại thủ ra, đáng tiếc tay của đối phương như kìm sắt không nhúc nhích tí nào, làm khuôn mặt của hắn kìm nén đến đỏ bừng.
Lúc này bàn tay kia uốn éo, răng rắc… Thư Thư Hảo giãy giụa kịch liệt nhất thời im bặt.
- Chu Tà Xích Tâm!
Tổ An lập tức nhận ra ảnh kia.
Quả nhiên lưng tựa tổ chức tốt có thể hóng mát, không cần mình tân tân khổ khổ quyết đấu sinh tử.
- Chu Tà thống lĩnh!
Tổ An nở nụ cười đi qua.
Ai biết Chu Tà Xích Tâm mặt không biểu tình, chỉ vào Vân Vũ Tình nói:
- Bắt dư nghiệt Ma tộc này lại!
- Vâng!
Những Tú Y Sứ Giả kia ầm vang xưng phải, sau đó ào ào đánh tới Vân Vũ Tình.
Bọn họ phối hợp chặt chẽ, rất nhanh đã bao bọc vây quanh Vân Vũ Tình, Vân Vũ Tình mấy lần nỗ lực phá vây, đều bị bọn họ chặn lại.
Tổ An vừa sợ vừa giận, bọn họ làm sao biết Vân Vũ Tình là Ma tộc, phải biết nàng từ vừa mới bắt đầu đã tận lực không sử dụng Thiên Ma Chi Đồng, chính là sợ bại lộ thân phận.
Hắn không kịp suy nghĩ, bởi vì Vân Vũ Tình đã thụ thương, trong Tú Y Sứ Giả cao thủ đông đảo, đồng thời tinh thông hợp kích, nhiều người như vậy, Vân Vũ Tình căn bản không kịp vẽ bùa.
Hắn không thể ngồi nhìn đối phương hương tiêu ngọc vẫn, vội vàng tiến lên, ngăn cản những Tú Y Sứ Giả kia công kích, vừa ôm Vân Vũ Tình đi tới một địa phương tương đối trống trải, lúc này mới vội vàng nhìn Chu Tà Xích Tâm nói:
- Chu Tà đại nhân, trong này có phải có hiểu lầm gì không? Nàng không phải dư nghiệt Ma tộc, mà là Ngô Vương phi.
Hiện tại chỉ có thể thử xem dùng thân phận này lừa gạt được không.
Chu Tà Xích Tâm hừ lạnh:
- Chúng ta sớm đã tra rõ ràng, nàng là Ngô Vương phi, đồng dạng cũng là dư nghiệt Ma tộc, Tổ đại nhân chớ có sai lầm.
Trong lòng Tổ An trầm xuống, đây chính là cục diện xấu nhất.
Vân Vũ Tình nhẹ nhàng đẩy hắn ra:
- Việc đã đến nước này, không cần vì ta mà hi sinh không tất yếu.
Nói xong nàng thản nhiên đi ra ngoài, bóng người đơn bạc đối mặt đám Tú Y Sứ Giả như lang như hổ.
Sắc mặt của Tổ An âm tình biến ảo, hắn rõ ràng tình huống trước mắt, khoanh tay đứng nhìn là cách làm lý trí nhất.
Nhưng đối phương từng cùng hắn tiếp xúc da thịt, hơn nữa còn hai lần cứu tính mạng hắn, hắn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Hắn tiến lên giữ chặt Vân Vũ Tình, hít sâu một hơi nói:
- Chu Tà thống lĩnh, dù nàng thật là Ma tộc, nhưng những năm này thân là Vương phi, đồng thời không có làm loạn, ngược lại một mực an phận thủ thường, vì sao phải vì một thân phận mà đuổi giết không tha? Hoàng thượng chinh phạt thiên hạ, những năm này cũng hết sức làm cho các tộc quy tâm, bây giờ trong kinh thành có không ít Yêu tộc, hoàng thượng không phải vẫn khoan dung độ lượng, để bọn hắn hài hòa sống chung với nhân loại sao?
Chu Tà Xích Tâm lạnh nhạt nói:
- Ma tộc không giống Yêu tộc, hơn nữa đuổi bắt Ngô Vương phi là hoàng thượng hạ lệnh. Vừa rồi Tổ đại nhân nói, đã dính líu đến cấu kết ngoại tộc, nể giao tình ngày xưa, bản thống lĩnh có thể không truy cứu, ngươi lui sang một bên đi.
Tổ An trầm mặc, hắn luôn cảm thấy sự tình này quá quỷ dị, sao Hoàng Đế tại lại biết thân phận của Vân Vũ Tình? Chẳng lẽ lần kia ở trong Ngô Vương phủ, nàng dùng Thiên Ma Chi Đồng đối phó Tú Y Sứ Giả lưu lại khí tức Ma tộc.
Nhưng làm sao bọn hắn biết Vân Vũ Tình ở chỗ này?
Vân Vũ Tình nguyên khí truyền âm nói:
- A Tổ, cám ơn ngươi, nhưng sự kiện này không có quan hệ gì tới ngươi, tuyệt đối không nên xúc động.
Nói xong, nàng nhìn về phía Chu Tà Xích Tâm, trong mắt tử quang đại thịnh:
- Nghe đồn Chu Tà Đại thống lĩnh là đệ nhất nhân dưới Đại Tông Sư, hôm nay thiếp thân cũng muốn lĩnh giáo một chút.
- Thiên Ma Chi Đồng!
Chu Tà Xích Tâm ngưng trọng.
- Mọi người không nên nhìn ánh mắt của nàng!
Đáng tiếc đã muộn, không ít Tú Y Sứ Giả ánh mắt nhiễm lên tử ý, sau đó quay giáo, ào ào chém tới đồng bạn.
Những Tú Y Sứ Giả kia không ngờ tới chiến hữu đồng sinh cộng tử lại đột nhiên xuất đao, cơ hồ trong nháy mắt liền thương vong thảm trọng.
Sau đó những Tú Y Sứ Giả trong mắt bốc lên ánh tím kêu gào giết về phía Chu Tà Xích Tâm.
Chu Tà Xích Tâm vừa sợ vừa giận, vội vàng né tránh đón đỡ, bởi vì đây đều là tinh anh của Tú Y Sứ Giả, hắn không muốn những người này có tổn thương gì, cho nên xuất thủ rất khắc chế.
Đáng tiếc Tú Y Sứ Giả bị Thiên Ma Chi Đồng khống chế lại không chút lưu tình, cả đám đều công kích vào nơi yếu hại.
Những người này vốn tinh thông trận pháp phối hợp, dù Chu Tà Xích Tâm tu vi cao thâm, nhưng bó tay bó chân, cũng bị bức đến hiểm tượng hoàn sinh.
Cách một hồi hắn phẫn nộ gào thét, biết tiếp tục như vậy mình sẽ nằm lại nơi này, nên xuất thủ không còn lưu tình.
Cả người hắn hóa thành bóng đỏ, nhanh chóng xuyên qua đội ngũ Tú Y Sứ Giả.
Tốc độ của hắn quá nhanh, người khác căn bản theo không kịp, rất nhanh từng cái kêu thảm bay ra ngoài.
Không bao lâu, Tú Y Sứ Giả ở giữa sân đều ngã xuống, ôm lấy chân kêu thảm.
Chu Tà Xích Tâm không có lấy tính mạng của bọn họ, mà đánh gãy tay chân, để bọn hắn ở trong thời gian ngắn không cách nào hành động.
Tuy bị thương nặng, nhưng ít ra còn sống, mấy tháng sau khôi phục, lại có thể vào cương vị.