Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1353 - Chương 1353: Tưởng Tượng Hiển Hiện

Chương 1353: Tưởng tượng hiển hiện Chương 1353: Tưởng tượng hiển hiện

Tổ An chờ chính là trong chớp nhoáng này, trực tiếp đến bên người, móc ra Dao Găm Có Độc vạch phá cổ đối phương.

- Ngươi...

Chu Tà Xích Tâm bưng cổ, đáng tiếc phù văn màu đen nhanh chóng tản ra, cả người ầm vang ngã xuống, cuối cùng không còn chút khí tức.

Tổ An buông lỏng một hơi, đi tới bên cạnh Vân Vũ Tình đỡ lấy nàng:

- Ngươi không sao chứ.

- Ta không sao.

Vân Vũ Tình ôn nhu nhìn hắn.

- A Tổ, ngươi đối với ta thật tốt.

Tổ An cười khổ:

- Chúng ta rời đi trước, chỉ sợ động tĩnh nơi này đã kinh động người khác.

Hiện tại chỉ sợ không kịp cáo biệt Sơ Nhan, may mắn duy nhất là mình một người cô đơn, Sở Sơ Nhan trên danh nghĩa cùng hắn đã không còn quan hệ, hành vi của mình sẽ không ảnh hưởng đến nàng.

Đúng lúc này, một cỗ uy áp càng kinh khủng hàng lâm:

- Muốn đi?

Ánh mắt của Tổ An co rụt, bỗng nhiên quay đầu nhìn, chỉ thấy trên nóc nhà đứng một bóng người mặc long bào, không phải Hoàng Đế thì là ai?

- Sao lại là hắn!

Trong lòng Tổ An rét lạnh, xong, hết thảy đều xong, tuy hắn có tâm bất khuất, nhưng hắn vẫn tự mình hiểu lấy, hắn cần thời gian trưởng thành, bây giờ cách Hoàng Đế thực sự quá lớn.

Hoàng Đế liếc nhìn toàn trường, nhìn Tú Y Sứ Giả đầy đất, đặc biệt là thi thể của Chu Tà Xích Tâm, không khỏi giận tím mặt:

- Ngươi dám phản bội trẫm, trẫm muốn lăng trì xử tử ngươi!

Nói xong trực tiếp giơ tay, không trung hiện ra một hư ảnh bàn tay áp xuống.

Tổ An và Vân Vũ Tình nhất thời cảm thấy hô hấp khó khăn, muốn chạy trốn nhưng toàn thân lại bị giam cầm, loại uy áp khủng bố kia để cho hai người tuyệt vọng.

Vân Vũ Tình buồn bả nhìn hắn:

- A Tổ, từ bỏ đi, Hoàng Đế thiên hạ đệ nhất, chúng ta phản kháng như thế nào cũng vô dụng. Ta cảm thấy may mắn là có thể cùng ngươi chết chung một chỗ, sống không chung chăn chết cùng huyệt, đời này ta không hối hận, trên đường Hoàng Tuyền, ngươi phải nắm tay ta, tranh thủ đời sau có thể làm phu thê chân chính...

Tổ An nhíu mày, từ vừa mới bắt đầu hắn đã cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, đáng tiếc không rảnh suy nghĩ, bây giờ bị uy áp khủng bố giam cầm, một khắc cuối cùng trước khi chết, hắn bỗng nhiên phúc chí tâm linh, ngẩng đầu, hoàn toàn không nhìn cự thủ, mà nhìn về phía nam tử trên bầu trời kia:

- Ngươi không phải Hoàng Đế!

Sau đó hắn vỗ một chưởng lên người Vân Vũ Tình.

- A!

Vân Vũ Tình kinh hô, miệng phun máu tươi bay tới một bên, vẻ mặt không thể tin nhìn hắn.

- A Tổ, ngươi làm gì vậy?

Tổ An không có trả lời, mà nhìn chằm chằm bóng người trên nóc nhà.

Hoàng Đế cười ha ha:

- Phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu mỗi người bay, đáng tiếc thời điểm này ngươi giết nàng bày tỏ lòng trung thành với trẫm đã muộn, chịu chết đi!

Nói xong bàn tay to lớn kia đã cách đầu đỉnh Tổ An không quá một trượng, xa xa truyền đến uy áp để mặt đất dưới chân Tổ An lún xuống, nhưng cả người Tổ An vẫn ngạo nghễ đứng tại chỗ.

Tổ An cúi đầu, dùng một loại ngữ khí trầm thấp nói một mình:

- Uy thế như vậy, loại cảm giác áp bách này xác thực rất giống Hoàng Đế, xem ra hắn cường đại ở trong lòng ta xác thực lưu lại ấn tượng khó có thể ma diệt. Bất quá...

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn nam tử kia.

- Trải qua sự tình đêm đó, ngươi ở trước mặt ta vĩnh viễn là kẻ thất bại.

Nói xong hắn vung tay:

- Thần nói, phải có ánh sáng!

Lúc này bầu trời như nghe hắn đáp lại, tầng mây vốn có chút âm trầm tản ra, một sợi kim quang bắn xuống, xua tan mù mịt ở bốn phía.

Sau đó bao phủ ở trên người Hoàng Đế, cả người Hoàng Đế bắt đầu bốc khói, sau đó trên long bào có ngọn lửa dâng lên, rất nhanh cả người hắn bị ngọn lửa thôn phệ, phát ra âm thanh thê lương thảm thiết.

Bàn tay to lớn cũng tan thành mây khói, uy áp khủng bố vô ảnh vô tung.

Trong tiếng kêu gào thê thảm, Hoàng Đế bị đốt thành tro tàn.

Trên mặt Tổ An hiện ra nụ cười mỉa mai:

- Ở trong thế giới ý thức của ta, ta chính là Thần, ai có thể mạnh hơn ta?

Vân Vũ Tình kinh hãi gần chết nhìn hắn:

- Điều đó không có khả năng...

Nàng vừa dứt lời, cảnh sắc xung quanh vặn vẹo, nào có Hoàng Đế, Chu Tà Xích Tâm gì, Tú Y Sứ Giả càng vô ảnh vô tung.

Chỉ có những thi thể tử sĩ vừa rồi, ân, bọn họ đang đọ sức với Vân Vũ Tình.

Mà "Vân Vũ Tình" vừa rồi bị hắn đánh bay thổ huyết, khuôn mặt cũng vặn vẹo, áo choàng thần bí, mái tóc màu vàng óng, không phải Gia Ti Lệ thì là ai!

Tổ An thở dài, Gia Ti Lệ quả nhiên chưa chết, vừa rồi mình đâm trúng cổ họng của nàng cũng chỉ là ảo giác.

Chờ chút, đến cùng là lúc nào trúng huyễn cảnh của nàng, rõ ràng từ vừa mới bắt đầu luôn phòng bị, ngay cả Bách Minh cũng không cảnh báo.

Ánh mắt hắn nhìn về phía cái lục lạc kia, ân, thời điểm hai người giao thủ, chuông này không ngừng vang, hẳn là trong lúc bất tri bất giác trúng chiêu.

Gia Ti Lệ nhìn Tổ An:

- Ngươi đến cùng làm sao phát hiện thế giới kia là giả? Ta tự nhận không có lộ ra một chút sơ hở.

Tổ An thở dài một hơi:

- Từ vừa mới bắt đầu, ta đã rất kỳ quái, luôn cảm thấy đám người Chu Tà Xích Tâm xuất hiện quá khéo, chúng ta vừa đánh xong thì bọn họ đi ra, giống như một mực mai phục. Phải biết nơi này là ngoại thành, coi như chiến đấu kinh động người trong kinh, đầu tiên chạy đến khẳng định cũng là Thành Phòng Quân, mà không phải Tú Y Sứ Giả.

Phải biết vụ án này là hắn một mực truy tra, hắn nắm giữ tình báo nhiều nhất, ngay cả hắn cũng không ngờ tới những người này mai phục, Chu Tà Xích Tâm làm sao có thể phản ứng càng nhanh?

- Chỉ như vậy ngươi đã phán đoán là giả?

Gia Ti Lệ không thể tin.

Bình Luận (0)
Comment