Tổ An cảm thán:
- Nhưng sự tình này một khi bại lộ, ngược lại sớm đẩy Thạch gia vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Vân Vũ Tình đáp:
- Nhưng lần này chí ít quyền chủ động nắm giữ ở trong tay bọn hắn, tốt hơn tương lai phó thác cho trời mặc người chém giết. Nói đến lần này sai lầm lớn nhất của bọn họ là kéo ngươi vào trong vụ án, sự tình vốn mười phần chắc chín, kết quả không biết xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, để ngươi chạy mất.
Tổ An hừ lạnh:
- Làm nửa ngày ta là bị tai bay vạ gió, ngày đó ta thật xém chút bị bọn họ hại chết.
Vân Vũ Tình áy náy:
- A Tổ, thật xin lỗi, lúc trước ta không nghĩ tới bọn họ tuyển định nam nhân “cấu kết” với Thái Tử Phi là ngươi, bằng không ta tuyệt đối sẽ ngăn cản.
Tổ An nắm tay nàng:
- Nếu ngươi thủy chung không xuất hiện mà nói, ta căn bản sẽ không nghĩ đến trên người các ngươi, ngươi vì cứu ta tự mình bại lộ, ta làm sao có thể không biết tốt xấu hoài nghi ngươi.
Nghe hắn nói như vậy, Vân Vũ Tình tươi cười rạng rỡ:
- Ta quả nhiên không nhìn lầm người.
Tổ An nhịn không được hỏi:
- Đúng rồi, Tâm Nhị có phải người của ngươi không?
Vân Vũ Tình lắc đầu:
- Không phải.
Tổ An rơi vào trầm tư, hắn hỏi tiếp:
- Sự kiện này ta luôn cảm thấy có chút không đúng, cả sự tình là Ngô Vương và Thạch gia thao túng, còn có thế lực khác không?
Vân Vũ Tình kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thở dài:
- A Tổ ngươi quả nhiên thông minh, không sai, xác thực còn có một thế lực khác. Nhưng đối phương là ai, xin thứ cho ta bởi vì do nhiều nguyên nhân không thể nói cho ngươi, ngươi biết ta gánh vác vận mệnh của rất nhiều người, không thể bởi vì lợi ích một người mà bán người khác.
Tổ An cười nói:
- Không sao, có thể nói thì nói, không thể nói thì không nói, ngươi sớm nói rõ tốt hơn dùng lời khác gạt ta. Huống chi ngươi trả lời như vậy cũng chứng thực nghi hoặc trong lòng ta, nói đến còn phải cám ơn ngươi.
Ánh mắt Vân Vũ Tình phức tạp nhìn hắn:
- A Tổ, ngươi luôn khéo hiểu lòng người như thế.
Tổ An cười hắc hắc, ôm nàng vào trong ngực:
- Thực ra ta càng giỏi cởi y phục.
- Chán ghét...
Vân Vũ Tình hờn dỗi, gương mặt đỏ bừng sáng rực rỡ.
Nhìn thân thể hoàn mỹ trước mắt, nhất là đôi chân dài thẳng tắp ẩn hiện sau làn váy mỏng, Tổ An đâu còn nhịn được, nhanh chóng cúi người hôn xuống.
- Uhm...
Vân Vũ Tình nhịn không được rên lên, lại nghĩ tới “phu quân” đang nằm cách đó không xa, thân thể lại nhịn không được run rẩy.
Vừa hôn, hai tay của Tổ An dời xuống, một tay vuốt ve cái mông căng tròn, một tay kích thích khe thịt trơn trượt, nghĩ thầm Vân Vũ Tình thật phong tao, u cốc mới đó mà đã dịch nhờn lan tràn rồi.
Hai mắt của Tổ An đỏ bừng, nhìn thân hình đẫy đà xinh đẹp của Vân Vũ Tình, nơi kia cỏ thơm đen mượt, giữa hai chân, từng đường cong như có ma lực vô tận, tình cảnh này Tổ An làm sao còn có thể nhịn được, bàn tay tiếp tục thăm dò vào khu vực huyền bí, trong chốc lát, đã nghe được tiếng Vân Vũ Tình rên rỉ yêu kiều, nàng hơi đưa gò mu lên cao đón hùa ngón tay hắn xâm nhập.
...
Mây mưa đã tạnh, Tổ An nhìn Ngô Vương ở trong góc cười khúc khích ngủ say, nhịn không được lo lắng nói:
- Tiếp xuống ngươi định làm như thế nào, ngươi đã vạch mặt với hắn, chờ hắn tỉnh táo lại chỉ sợ sẽ không buông tha ngươi.
Vân Vũ Tình hé miệng cười nói:
- Yên tâm đi, trong Thiên Ma Chi Đồng của ta, hắn sẽ quên mất sự tình vừa rồi phát sinh, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi ta dám quyết liệt với hắn.
Tổ An nhịn không được cảm thán nói:
- Thiên Ma Chi Đồng của ngươi quá lợi hại, về sau tuyệt đối đừng dùng với ta.
Vân Vũ Tình u oán:
- Ban đầu ở Kỷ Bắc Quận cũng không phải không dùng qua, kết quả xém chút làm ta bị phản phệ.
Nghĩ đến tình hình lúc trước hai người gặp gỡ, Tổ An không khỏi mỉm cười.
Vân Vũ Tình nói tiếp:
- Đúng rồi, trước đó những người ám sát ngươi bị Thành Phòng Quân phát hiện, vụ án lần này đoán chừng cũng nhanh phá, ta và Triệu Ngạn phải rời khỏi kinh thành, miễn cho bị liên luỵ, lần sau gặp lại không biết là năm tháng nào.
Tổ An ôn nhu sửa sang tóc mai hỗn loạn của nàng:
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, lần này không phải là bởi vì duyên phận để cho chúng ta gặp nhau sao.
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ?
Hai mắt Vân Vũ Tình tỏa sáng, tự lẩm bẩm, sau đó hâm mộ nhìn Tổ An.
- A Tổ, không nghĩ tới ngươi lại còn có tài văn chương như thế.
Da mặt của Tổ An rất dày, ôm nàng vào trong ngực:
- Có phải càng ưa thích ta không.
- Chán ghét...
Trong phòng lại vang lên tiếng rên rỉ thở gấp, cùng với tiếng da thịt va chạm bành bạch.
...
Cuối cùng vẫn phải tới thời điểm phân biệt, hai người lưu luyến không rời chia tay, Tổ An rời Ngô Vương Phủ, trực tiếp đi về phía hoàng cung.
Trước khi tiến hoàng cung, liền thay đổi trang phục của Kim bài Thập Nhất.
Vừa tới Tú Lâu, ở cửa ra vào nhìn thấy tên đầu hói.
- Lão đại!
Trần Lão Bát hưng phấn chạy tới.
- Ngươi cuối cùng cũng trở về, vừa rồi ngoại ô xảy ra đại sự.
- Ồ?
Tổ An bất động thanh sắc, muốn nhìn bên Tú Y Sứ Giả có tình báo gì.
- Xảy ra chuyện gì?
Trần Lão Bát nói:
- Vừa rồi trong nhà mẫu thân của Tâm Nhị phát sinh chém giết kịch liệt, thậm chí còn vận dụng Công Thành Nỗ, việc này làm hoàng thượng nổi trận lôi đình, đang phái Đại thống lĩnh tra rõ.
Đái Lão Thất không biết từ chỗ nào xuất hiện, nói bổ sung:
- Hiện trường lưu lại thi thể đến xem, bọn hắn đều là tử sĩ trong quân, Đại thống lĩnh đang xác minh thân phận của bọn họ, đáng tiếc không biết bọn họ vây công là người phương nào, nhiều người như vậy vây giết, còn vận dụng Công Thành Nỗ cũng không thành công, người kia không khỏi quá lợi hại rồi.