- Những cái kia là rau hẹ?
Tổ An trừng to mắt, trong lúc nhất thời có chút hoài nghi nhân sinh, cái đồ chơi này là rau hẹ?
Lão nông dân sâu kín nói:
- Cái kia là lúa mì giống...
- A?
Khương La Phu thẹn đến khuôn mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời hận không thể có cái lỗ chui vào.
Nàng dù sao cũng xuất thân thế gia đại tộc, ngày bình thường làm sao tiếp xúc những vật này.
Lão nông dân cười cười:
- Bát sư muội không cần để ý, ngươi không biết những thứ này rất bình thường.
Khương La Phu ra vẻ trấn định nói:
- Vừa rồi Thất sư huynh nghiên cứu cái gì thế?
Tổ An có chút ngoài ý muốn, nàng rõ ràng không hiểu việc nhà nông, nhưng lại nhiệt tình cùng đối phương nói chuyện phiếm, thái độ hoàn toàn ngược lại với Duẫn Thi lúc trước.
Lúc này lão nông dân kia chỉ vào ruộng mạ cách đó không xa:
- Lúa mì sinh trưởng cần tiêu hao rất nhiều độ phì của đất đai, gieo một mùa phải để đất đai nghỉ ngơi một đến hai năm, như vậy hiệu suất quá thấp, hơn nữa bởi vì thường xuyên tưới tiêu, đất đai rất dễ xói mòn; ta một mực tìm kiếm đồ vật thay thế, về sau phát hiện lúa nước không cần nghỉ cấy, thậm chí địa phương phù hợp một năm có thể thu hoạch hai ba lần.
Khương La Phu cười nói:
- Đây là chuyện tốt, vì sao Thất sư huynh mặt ủ mày chau?
Lão nông dân thở dài:
- Nào có chuyện tốt song toàn mỹ, ta rất nhanh phát hiện lúa nước cũng có thế yếu của lúa nước, những năm này Đại Chu Triều quốc thái dân an, số lượng bách tính tăng vọt, sản lượng của lúa nước đã sắp đến cực hạn, nếu như không sớm tìm phương pháp ứng đối, không quá 20 năm, sản lượng lúa nước của Đại Chu Triều bây giờ sẽ không theo kịp tốc độ nhân khẩu tăng trưởng, đến thời điểm khẳng định sẽ xảy ra nạn đói.
Tổ An vốn tùy ý nhìn xung quanh, nghe đến đó trong lòng không khỏi sinh ra tâm kính nể.
Giờ khắc này hắn cũng minh bạch vì sao Khương La Phu đối đãi lão nông này hoàn toàn khác biệt Duẫn Thi.
Duẫn Thi chỉ là biện luận suông, tuy ở trong giới quý tộc rất được hoan nghênh, nhưng vô ích với bách tính, ngược lại lão nông này tất cả đều suy nghĩ cho sinh kế của dân chúng.
Mặc kệ ở thế giới nào, chân tâm thực ý cân nhắc vì bách tính đều phải được tôn kính.
Lúc này lão nông dân kia nói:
- Hơn nữa lúa nước còn có một vấn đề, là rất dễ sinh bệnh, không cẩn thận sẽ dẫn đến tuyệt sinh, một khi mất mùa, bách tính vất vả một năm sẽ thành công dã tràng.
Khương La Phu nhíu mày, nàng có lòng an ủi, đáng tiếc thuật nghiệp có chuyên công, nàng xác thực không hiểu nghề này, căn bản không biết làm sao an ủi.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới một thanh âm:
- Vậy tại sao không thử lai giống lúa nước?
Lão nông kia kinh ngạc nhìn Tổ An:
- Vị này là?
Khương La Phu giúp đỡ giới thiệu:
- Hắn là bằng hữu của ta, Tổ An.
- Há, nguyên lai là bằng hữu của Bát sư muội, chào ngươi chào ngươi.
Lão nông lộ ra nụ cười chân thành.
Từ phản ứng của hắn, nghĩ đến trước kia hắn chưa từng nghe qua tên mình, Tổ An không chỉ không bất mãn, ngược lại càng tôn kính, bởi vì chỉ có đặt tất cả tâm tư vào những sự tình này, mới có thể không để ý đến chuyện bên ngoài, không biết trên triều sóng gió quỷ quyệt.
- A Tổ, vị này là Thất sư huynh của ta, Vương Thư Dương.
Khương La Phu âm thầm truyền âm căn dặn.
- Hắn là trưởng giả đức cao vọng trọng, tuyệt đối đừng dùng thủ đoạn trước đó đối phó Duẫn Thi lừa hắn.
Nguyên lai nàng lo lắng Tổ An lập lại chiêu cũ, cho nên sớm dặn dò.
Tổ An nhịn không được cười lên:
- Ở trong lòng ngươi, ta là người như thế sao?
Hắn đồng thời đáp lời lão nông:
- Nguyên lai là Vương tiền bối, kính đã lâu kính đã lâu.
Vương Duy Dương cười nhạt, hiển nhiên không quá để ý:
- Vừa rồi tiểu hữu nói lai giống lúa nước là có ý gì?
Tổ An nói:
- Vương lão nói bây giờ lúa nước có hai vấn đề lớn, một là sản lượng thấp, hai là sức chống cự bệnh hại không cao.
- Không sai, đây đúng là vấn đề quấy nhiễu ta nhiều năm, những năm này mặc kệ ta chọn giống như thế nào, cũng chỉ có thể thoáng cải tiến mà thôi, không cách nào sinh ra chất biến hóa.
Tổ An nói:
- Muốn giải quyết sự tình này, nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ.
- Há, không biết tiểu hữu có cao kiến gì?
Mặc dù Vương Thư Dương khách khí, nhưng nhìn tuổi tác của đối phương, còn có móng tay sạch sẽ, không khỏi âm thầm cau mày, người trẻ tuổi này hiển nhiên không có làm qua việc nhà nông, hổ khẩu ẩn ẩn có vết chai, hiển nhiên là quanh năm cầm đao kiếm.
- A Tổ!
Khương La Phu cũng trừng Tổ An một cái, hiển nhiên không tin hắn hiểu những thứ này.
Tổ An cười nói:
- Những năm này Vương lão vào nam ra bắc khắp nơi chọn giống, có từng ở dã ngoại phát hiện một số giống lúa hoang dại không?
- Thật có phát hiện qua.
Vương Thư Dương còn tưởng hắn có kiến giải độc đáo gì, nghe vậy không khỏi có chút thất vọng.
- Nhưng những cây lúa hoang dại kia hạt khô quắt, hoàn toàn không cách nào làm lương thực, cũng không có cách nào dùng đến làm giống.
- Lúa dại thế yếu là hạt không no đủ, không cách nào làm lương thực, nhưng nó có ưu điểm của mình, chính là sinh trưởng dã ngoại dẫn đến sinh mệnh lực cực mạnh, có kháng tính rất mạnh với bệnh hại, hơn nữa so với lúa nước bình thường càng thêm chịu rét chịu nhiệt.
- A...
Trong lòng Vương Thư Dương hơi động, chỉ cảm thấy trong đầu có điện quang lóe qua, đáng tiếc làm sao cũng bắt không được.
Tổ An nói tiếp:
- Những ưu điểm kia vừa vặn dùng ở địa phương yếu kém của lúa nhà, mà khuyết điểm của cây lúa hoang dại lại là ưu thế của lúa nhà, nếu có thể lai giống chúng, chẳng phải vừa vặn có thể lấy thừa bù thiếu?