- Cũng phải, chẳng lẽ là người yêu của Khương lão sư?
- Ngươi nhìn, bọn họ còn tay nắm tay, không nghĩ tới Khương lão sư lại thích trâu già gặm cỏ non.
- Ai, cây cỏ non như ta cũng hi vọng bị nàng ăn.
...
Lời đàm tiếu xung quanh truyền vào trong tai Khương La Phu, nàng lại không tức giận, ngược lại kinh ngạc nhìn Duẫn Thi:
- Ngươi điên rồi, lại đi hành đệ tử lễ với một tiểu bối?
Duẫn Thi trấn định nói:
- Vấn đạo chi lộ, đạt giả vi tiên, cần gì phải câu nệ ở tuổi tác.
Nói xong tha thiết nhìn Tổ An:
- Xin hỏi tiên sinh xưng hô như thế nào, ngày sau có cơ hội ta sẽ đến nhờ tiên sinh chỉ điểm.
Tổ An vốn lo lắng phiền phức, muốn báo tên giả cho qua chuyện, bất quá nghĩ đến trước đó Mị Ly nói hắn phải dưỡng danh vọng, hơn nữa vài ngày trước còn nói thúc ngựa giơ roi khí thôn vạn dặm, trở thành nam nhân mạnh nhất trên đời, né tránh thực không phù hợp bản tâm, hắn vừa cười vừa nói:
- Các hạ nói quá lời, tại hạ Tổ An.
Duẫn Thi thân là đệ tử chân truyền của Tế Tửu, ở Quốc Lập Học Viện địa vị cao cả, đổi thành kiếp trước, tối thiểu là giáo sư của Thanh Hoa Bắc Đại, tạo mối quan hệ với người như vậy luôn không sai.
- Tổ An, sao danh tự quen thuộc như vậy?
Duẫn Thi lẩm bẩm, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng.
- Là người hiến phương pháp trường sinh cho hoàng thượng, một đường đánh bại âm mưu quỷ kế của thế lực khắp nơi, sau đó ở Đông Cung lũ lập kỳ công Tổ đại anh hùng?
Tổ An:
- ...
Hắn chợt phát hiện mình rất ưa thích nơi này, người ở đây thật tốt, nói chuyện dễ nghe, Danh gia quả nhiên danh bất hư truyền, khen đến người da mặt dày như ta cũng phải đỏ mặt.
Những học sinh ở xung quanh đang vểnh tai lắng nghe, trong nháy mắt giật mình:
- Nguyên lai hắn là trượng phu của Sở đại tiểu thư.
- Rất đẹp trai, khó trách Sở đại tiểu thư thích hắn.
- Thật sao, ta nhìn cũng thường thường thôi.
- Không nghĩ tới bây giờ ngay cả mỹ nữ lão sư cũng đi cùng hắn, ta làm sao không có diễm phúc như vậy.
...
Lúc này Tổ An đáp:
- Duẫn huynh nói quá lời, ta làm những sự tình kia không đáng giá nhắc tới.
- Vóc người soái, còn khiêm nhường như vậy, khó trách Bát sư tỷ coi trọng ngươi.
Duẫn Thi chắp tay.
- Hiện tại ta vội vã đi lĩnh hội linh cảm, trước không trò chuyện, lần sau lại tìm ngươi thỉnh giáo.
Nói xong hắn lại hóa thành viên cầu lăn đi xa, đám đệ tử vội vàng đuổi theo:
- Lão sư, lão sư chờ ta một chút.
Khương La Phu thì thừa cơ mang theo Tổ An rời đi, đợi đi xa, nàng có chút do dự.
Tổ An nhịn không được cười lên:
- Mỹ nhân hiệu trưởng muốn nói cái gì, cái này không giống tính tình của ngươi nha.
Khương La Phu lên tiếng:
- Vừa rồi Duẫn Thi và những học sinh kia nói, ngươi đừng để ở trong lòng, ta đối với ngươi không phải tình yêu nam nữ, mà là tình bằng hữu.
Tổ An thất vọng:
- Ai, ngươi nói như vậy thật làm tổn thương tâm ta, vốn còn tưởng trong lòng ngươi chí ít có chút hảo cảm với ta.
Khương La Phu giải thích:
- Ta thật có hảo cảm với ngươi, bất quá không phải tình yêu nam nữ...
- Ta hiểu.
Tổ An đánh gãy nàng.
- Chúng ta là quan hệ nam nữ thuần khiết.
Khương La Phu nháy mắt mấy cái, luôn cảm thấy loại thuyết pháp này có chỗ nào không đúng, nhưng một lát cũng không nói ra được.
Có điều lúc này nàng càng hiếu kỳ một chuyện khác:
- Vừa rồi ngươi nói lượng tử, còn có Bayes gì kia, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Vì sao có thể để Duẫn Thi tin phục như thế?
- Ta cũng không biết, hoàn toàn là nói mò, ai biết gia hỏa kia tin thật.
Tổ An nghĩ thầm trước kia từng học qua công thức Bayes, nhưng cơ bản đều trả lại cho lão sư, còn lượng tử học, hoàn toàn chỉ là xem sơ qua.
Nếu hắn thật hiểu lượng tử học, còn làm anh hùng bàn phím làm gì.
Khương La Phu:
- ...
Nàng nghĩ vô số loại khả năng, nhưng không nghĩ đến lại là kết quả này.
Cuối cùng nàng dở khóc dở cười nói:
- Nếu mập mạp chết bầm kia biết bị ngươi lừa, sợ rằng sẽ mua khối đậu hũ đâm chết.
Tổ An ngại ngùng nói:
- Tỷ tỷ ngươi sẽ không bán ta chứ?
Bởi vì bây giờ đối phương đã không phải hiệu trưởng, hô mỹ nhân hiệu trưởng không quá phù hợp, nên hắn thuận thế đổi giọng.
Khương La Phu rất hưởng thụ danh xưng tỷ tỷ này:
- Yên tâm, mỗi lần ta bị mập mạp chết bầm kia quấn lấy cũng nhức đầu, ước gì cách hắn càng xa càng tốt, làm sao có thể nói chuyện với hắn.
Tổ An cười ha ha:
- Vậy ta an tâm.
Hai người đi tới đi tới, bỗng nhiên Tổ An ồ một tiếng, trong lúc nhất thời hoài nghi mình có phải lại bị Gia Ti Lệ ám toán đi vào huyễn cảnh hay không.
Bởi vì lúc trước cỏ xanh như đệm, cổ mộc che trời đã không thấy, thay vào đó là cây nông nghiệp xanh mơn mởn, có mầm lúa mì, ươm lúa nước, cùng với các loại rau xanh… trong đất không thiếu nông dân vung vẩy cái cuốc lao động, như đi tới một nông trường.
- Đây là cái tình huống gì?
Tổ An không dám tin quay đầu nhìn Khương La Phu.
Khương La Phu hé miệng cười duyên, sau đó đi đến ruộng lúa, nhìn lão giả mặc áo xám, làn da ngăm đen, cái trán đầy nếp nhăn thi lễ:
- Thất sư huynh!
- Thất sư huynh?
Tổ An lộn xộn, nài lại là sư huynh của Khương La Phu, đệ tử chân truyền của Tế Tửu.
Nghĩ đến Duẫn Thi giống như Giang Tinh, trong lúc nhất thời Tổ An có chút hoài nghi phẩm vị của Tế Tửu, thu cái đệ tử gì vậy, so sánh mà nói, vẫn là Khương La Phu bình thường nhất.
- Nguyên lai là Bát sư muội.
Lão nông dân kia chống cuốc, lấy khăn lau mồ hôi, lộ ra nụ cười thuần phác.
- Bát sư huynh lại nghiên cứu cây trồng mới gì sao?
Khương La Phu hiếu kỳ đánh giá cây trồng trong ruộng.