Khương La Phu biến sắc, hiển nhiên rất sợ hãi phòng tạm giam.
- Như vậy đi, gần đây ta vẫn không hiểu một vấn đề, nếu Bát sư tỷ trả lời được, ta từ chỗ nào lăn đến thì lăn về nơi đó, không làm phiền ngươi.
Duẫn Thi cười hì hì nói.
Khương La Phu mí mắt nhảy lên:
- Biện luận với ngươi, ta cảm thấy ở phòng tạm giam càng dễ chịu hơn.
- Không có khoa trương như vậy, nói không chừng ngươi rất nhanh sẽ giải đáp được nghi hoặc của ta.
Duẫn Thi sợ nàng cự tuyệt, vội vàng nói.
- Gần đây ta dốc lòng nghiên cứu một lý luận... là hình bóng của phi điểu chưa chắc động vậy. Bát sư tỷ cảm thấy cái nghiên cứu này có đạo lý không?
Khương La Phu mặt trầm như nước:
- Có đạo lý cái rắm, cái bóng của phi điểu đương nhiên động, chim bay đến đâu, cái bóng của nó tự nhiên cũng bay theo đến đó.
Tổ An nhịn không được cười lên, xem ra Khương La Phu là thật bị gia hỏa này phiền chết, ngày bình thường nàng sẽ không nói tục.
- Không phải vậy.
Vẻ mặt của Duẫn Thi đắc ý nói.
- Bóng chim không có động, phi điểu và cái bóng luôn ở trên một điểm nào đó, bóng chim mới không ngừng sinh ra, bóng chim cũ không ngừng biến mất, này gọi là ảo giác ảnh động.
Khương La Phu nhíu mày, rất muốn mắng thứ chó má gì, có điều nàng rõ ràng múa mép khua môi với gia hỏa này, sau cùng ăn thiệt thòi đều là mình, cuối cùng hít sâu một hơi, bình phục tâm tình:
- Tốt, ngươi nói có lý, cái nghiên cứu này rất có giá trị, chúng ta đi trước.
Nói xong kéo tay Tổ An muốn đi, nhưng bị Duẫn Thi cản lại:
- Bát sư tỷ chớ vội đi, nói cho ta biết có đạo lý ở nơi nào, địa phương nào có giá trị, ta còn chưa nghĩ ra làm sao vận dụng thực tế.
Khương La Phu:
- ? ? ?
Thấy nàng sắp bạo phát, Tổ An vội vàng ngăn nàng lại, cười nhìn người lùn mập trước mắt:
- Vị huynh đài này, ta chỗ này cũng có một vấn đề giống vậy muốn thỉnh giáo ngươi.
Hai mắt Duẫn Thi tỏa sáng, tinh thần phấn chấn:
- Tiểu huynh đệ mời nói.
Khương La Phu nhíu mày, bí mật truyền âm nói:
- Đừng tìm gia hỏa này biện luận, ngươi biện không lại hắn.
Tổ An cho nàng ánh mắt an tâm, sau đó mới nói tiếp:
- Trong buổi tối ngươi đi ở bên hồ, trăng sáng tro cao, ngươi sẽ phát hiện trăng sáng trên trời và hình chiếu trong hồ theo ngươi mà đi, là trong hồ có vô số hình chiếu, hay chỉ có một ánh trăng đi theo ngươi?
Duẫn Thi đáp:
- Đương nhiên chỉ có một ánh trăng, căn cứ lý luận vừa rồi của ta, ánh trăng thậm chí không có động.
Tổ An cười nói:
- Nếu chỉ có một cái, vậy người khác cách ngươi rất xa chẳng lẽ không gặp được hình chiếu, trong mắt hắn, ánh trăng kia chắc hẳn cũng một mực đi theo hắn, hơn nữa vị trí rõ ràng khác biệt ánh trăng ngươi thấy.
- A? Có ý tứ.
Duẫn Thi không ngừng sờ râu cá trê.
- Vậy chẳng lẽ có vô số cái?
- Nếu như có vô số cái, vậy tại sao ngươi chỉ có thể nhìn thấy một cái?
Tổ An hỏi.
- Cái này...
Trong lúc nhất thời Duẫn Thi rơi vào xoắn xuýt.
Các đồng học trừng to mắt, ngay cả Khương La Phu cũng khó tin, nhiều năm như vậy, còn lần đầu nhìn thấy Duẫn Thi gặp khó khăn.
Thấy hắn rơi vào trầm tư, Tổ An mỉm cười, nắm tay Khương La Phu rời đi.
Khương La Phu đỏ mặt, tiểu tử này thật không khách khí, vừa rồi chỉ là tình thế nguy cấp, mình mới kéo tay hắn, hiện tại bình thường đi đường, hắn còn nắm tay ta làm gì.
Chỉ là cảm giác này thật ấm áp.
Duẫn Thi vò đầu bứt tai, thấy hai người sắp đi xa, hắn nhịn không được nữa, vội vàng chạy đến trước người Tổ An:
- Tiểu tử, vậy ngươi nói đến cùng có mấy ánh trăng, nếu ngươi nói không nên lời, thì là cố ý trêu đùa ta, ta sẽ không tha thứ ngươi.
Khương La Phu tiến lên một bước, ẩn ẩn bảo hộ Tổ An ở sau lưng:
- Mập mạp chết bầm, ngươi hù dọa ai đó?
Duẫn Thi lập tức lộ ra vẻ mặt vui cười:
- Xin Bát sư tỷ đừng trách, ta chỉ là hiếu kì, hi vọng vị tiểu huynh đệ kia có thể cho ta đáp án, bằng không ta sẽ không ngủ được.
Tổ An vỗ vỗ tay Khương La Phu, tỏ ý nàng an tâm chớ vội, lúc này mới tiến lên nói:
- Căn cứ lý luận lượng tử Bayes, hình chiếu đến cùng tồn tại hay không tồn tại, ỷ ở có người quan sát đánh giá nó hay không. Chỉ có một mình ngươi, thì chỉ có một hình chiếu, có bao nhiêu người, thì có bao nhiêu hình chiếu.
Duẫn Thi mộng bức:
- Lượng tử Bayes là ai?
Tổ An nói:
- Một đại thần trong giới lý luận lượng tử, trong vũ trụ vốn lưu giữ rất nhiều nhân tố xác định và không xác định, đến cùng biểu hiện ra trạng thái gì, quyết định ở người quan sát...
Hắn đại khái nói một số lý luận lượng tử ở kiếp trước một lần.
Mới đầu Duẫn Thi nghe mà nhíu mày liên tục, có điều rất nhanh trong mắt phóng ra tinh quang, miệng lẩm bẩm:
- Thì ra là thế, thì ra là thế, trước kia rất nhiều nghi hoặc quấy nhiễu, hiện tại tựa hồ có phương hướng...
Hắn thu hồi vẻ cười đùa tí tửng, cung cung kính kính hành đệ tử lễ:
- Nếu có ngày ta ngộ được Đại Đạo, nhất định là bởi vì hôm nay tiên sinh chỉ điểm, xin tiên sinh nhận ta ba bái.
Nói xong cung cung kính kính hành lễ.
Đám học sinh vốn xem náo nhiệt kém chút phát điên, tình huống như thế nào, Duẫn Thi lão sư là đệ tử chân truyền của Tế Tửu, ở trong học viện địa vị cao cả, vậy mà hành đệ tử lễ với một tiểu tử?
Đám học sinh ở trong bóng tối xì xào bàn tán:
- Gia hỏa này lai lịch như thế nào?
- Không biết, chỉ biết hắn theo Khương lão sư tới.
- Chẳng lẽ là đệ tử Khương lão sư mới thu?
- Không có khả năng, ngay cả Khương lão sư cũng biện không lại Duẫn lão sư, đệ tử của nàng làm sao tranh luận lại?