Bích Linh Lung mỉm cười:
- Yên tâm, ta còn không có mảnh mai đến tình trạng kia.
Nàng ngẩng đầu đánh giá hồ nước cách đó không xa, nhìn ao nước thanh tịnh, mặt nước nổi đầy lá sen bích lục, hoa sen tô điểm, màu hồng phấn, màu vàng nhạt, màu tuyết trắng...
Thái Tử Phi nhịn không được cảm thán:
- Núi này khí hậu khá lạnh, vốn không thích hợp hoa sen sinh trưởng, nhưng hoa sen lại tươi tốt như thế, Tế Tửu đại nhân thật hảo thủ đoạn.
- Nguyên lai Thái Tử Phi cũng là người yêu hoa.
Nơi xa, trong rừng cây chậm rãi truyền đến thanh âm thâm thúy, không vui không buồn, không cách nào cảm nhận được tâm tình của người nói chuyện lúc này.
Thái Tử Phi thi lễ:
- Linh Lung đến đây bái kiến Tế Tửu đại nhân.
Trong gió không có truyền đến thanh âm trả lời, chỉ có một tiếng cọt kẹt, hiển nhiên là cửa lớn mở ra.
Thái Tử Phi vui vẻ, phải biết Tế Tửu rất ít tiếp khách, nguyện ý gặp mình mang ý nghĩa có khởi đầu tốt, nàng tỏ ý người bên cạnh lưu ở nơi này chờ mình, sau đó một mình đi vào rừng tùng.
Một bên khác, thời điểm Tổ An và Khương La Phu đi ngang qua một bãi cỏ, xa xa nhìn thấy một đám học sinh đang tranh luận đến mặt đỏ tía tai.
- Nói bậy, lửa làm sao có thể không nóng?
- Lửa đương nhiên không nóng, bởi vì lửa là danh, nóng là thật, “Hỏa” không phải nóng; nếu “Hỏa” là nóng, người nói chữ “Hỏa” sẽ cháy hỏng miệng; nói “Hỏa” mà không nóng miệng, có thể thấy được lửa không nóng.
- Ngươi cưỡng từ đoạt lý!
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nói không đúng, nếu không đúng, ngươi chỉ ra đi, ngươi chỉ không ra chỉ biết nói ta không đúng, không phải danh gia chi đạo. Lão sư, ngài thấy ta nói có đúng không?
Chỉ thấy tên học sinh kia thi lễ với một người lùn mập, mặc dù gia hỏa kia béo, nhưng lại mặc áo xanh, trên đầu còn đội cái mũ, râu cá trê, cả người nhìn rất buồn cười.
Mập mạp kia nghe vậy nói:
- Phác Quốc Xương nói có lý, rất được Danh gia thần tủy của ta.
Được hắn khen ngợi, tên học sinh kia đắc ý, còn khiêu khích nhìn đồng học.
Bạn học khác vẻ mặt u ám, biết mình mất mặt ở trước mặt lão sư, thành bàn đạp của người khác.
Tổ An nhịn không được nhìn về phía Khương La Phu:
- Như vậy cũng có thể?
Khương La Phu cười khổ nói:
- Đây chính là Danh gia chi đạo, nhất mạch của bọn họ chính là như vậy, người lùn mập kia cũng là đệ tử chân truyền của Tế Tửu, xếp hạng mười một Duẫn Thi.
Tổ An nghĩ thầm đây không phải một đám Giang Tinh sao, Tiêu Ti Côn ở chỗ này khẳng định sẽ như cá gặp nước.
Chờ một chút, gia hỏa này cũng xếp thứ mười một... con mẹ nó có duyên với Giang Tinh như vậy?
Đúng lúc này, Duẫn Thi kia tựa hồ có cảm giác, vô ý thức quay đầu nhìn tới bên này.
Khương La Phu biến sắc, vội vàng kéo tay Tổ An:
- Đi mau!
Tổ An không hiểu ra sao, cần gì phải đi, chẳng lẽ ở trong Quốc Lập Học Viện còn có nguy hiểm.
Nhưng trên tay truyền đến cự lực biểu hiện lúc này Khương La Phu không có nói đùa, cả người hắn bị kéo đến lảo đảo.
Tổ An vội vàng đề cao cảnh giác, tùy thời chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Lúc này bỗng nhiên thấy hoa mắt, một viên thịt lăn đến trước mặt bọn hắn, đợi đối phương giãn ra tứ chi, mới phát hiện hắn là Duẫn Thi.
- Ai, nguyên lai là Bát sư tỷ, sao nhìn thấy ta liền chạy.
Duẫn Thi sờ sờ râu cá trê, cười híp mắt nói.
Tổ An giật mình nhìn Khương La Phu:
- Bát sư tỷ?
Tổ An lộn xộn, Khương La Phu cũng là đệ tử của Tế Tửu? Trước đó không nghe nàng nói qua nha.
Phải biết ban đầu ở Minh Nguyệt Thành, nàng cường thế lưu lại ấn tượng rất sâu sắc, không nghĩ tới nhân vật như vậy cũng là đệ tử của Tế Tửu, hơn nữa chỉ xếp thứ tám, có thể nghĩ Tế Tửu sâu không lường được đến mức nào.
Lúc này Khương La Phu mới như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn Tổ An cười nói:
- A, trước đó ta chưa nói cho ngươi sao?
Tổ An:
- ...
Khương La Phu cũng có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười cười:
- Chủ yếu là ngươi không có hỏi, ta chủ động nói tựa hồ giống như khoe khoang thân phận.
Hai mắt người lùn mập kia tỏa sáng:
- Bát sư tỷ giải thích rất được tinh túy của Danh gia, không bằng cải đầu môn hạ, ta có thể nhường vị trí cho Bát sư tỷ, ta lui xuống vị trí thứ hai. Đương nhiên nếu ngươi nguyện ý, chúng ta cũng có thể kết làm phu thê, cộng đồng chấp chưởng Danh gia.
Khương La Phu trả lời rất thẳng thắn:
- Lăn!
Duẫn Thi không hề giận, ngược lại cười hì hì nói:
- Bát sư tỷ nói không quá chuẩn xác, đến cùng để cho ta lăn theo phương hướng nào đây?
- Từ chỗ nào lăn đến thì lăn về nơi đó.
Khương La Phu mí mắt nhảy lên, hiển nhiên trong lòng đang ứa ra tà hỏa.
- Từ chỗ nào lăn đến thì lăn về nơi đó, ân, Bát sư tỷ thật có tuệ căn, thật hữu duyên với Danh gia chúng ta.
Duẫn Thi bùi ngùi mãi thôi.
Tổ An nhịn không được cười lên:
- Ta rốt cuộc biết vì sao vừa rồi ngươi lại chạy.
Gia hỏa này có thuộc tính Giang Tinh, lại như kẹo da trâu dây dưa, người nào chịu được.
Lúc này Duẫn Thi mới chú ý tới Tổ An:
- A, gia hỏa này là ai?
Sau đó ánh mắt rơi xuống tay hai người, râu cá trê sắp vểnh lên:
- Nha, Bát sư tỷ tìm người yêu, những năm này mọi người thấy ngươi không để ý nam nhân, còn tưởng ngươi thích chơi nữ nhân, hiện tại các sư huynh đệ rốt cục yên tâm.
Khương La Phu tức đến xạm mặt lại, nhịn không được ngón tay bóp khanh khách:
- Mập mạp chết bầm, muốn ăn đòn đúng không?
Duẫn Thi vội vàng khoát tay:
- Quân tử động khẩu không động thủ, chém chém giết giết quá không ra gì.
Khương La Phu cười lạnh:
- Ta là nữ tử, không phải quân tử.
- Trong học viện nghiêm cấm ẩu đả, đặc biệt là thân phận như chúng ta, thật đánh nhau, động tĩnh quá lớn, sẽ bị lão sư giam lại, tính tình của ta chịu không được phòng tạm giam buồn tẻ.
Duẫn Thi nói.