Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1382 - Chương 1382: Bát Sư Tỷ Trong Quốc Lập Học Viện (3)

Chương 1382: Bát sư tỷ trong Quốc Lập Học Viện (3) Chương 1382: Bát sư tỷ trong Quốc Lập Học Viện (3)

Tổng thể màu sắc của Quốc Lập Học Viện lộ ra khá tối, một là bên trong có nhiều đại thụ che trời, hai là rất nhiều kiến trúc cũ kỹ, lại thêm trên tường phủ đầy rêu, khắp nơi để lộ ra cảm giác xa xưa.

Bỗng nhiên Tổ An cảm nhận được dị dạng, bởi vì cách đó không xa, một số học sinh đi ngang qua thỉnh thoảng đều nhìn hắn.

Hắn không có tự luyến cho rằng những người kia là đang nhìn mình, chủ yếu là đôi chân dài của Khương La Phu thực quá hút mắt, lại thêm tuy Đại Chu Triều cởi mở hơn Trung Quốc cổ đại, nhưng ăn mặc giống nàng vẫn là số ít.

Không ít gan lớn thậm chí còn huýt sáo vứt mị nhãn.

- Các ngươi mau nhìn mau nhìn, đôi chân dài kia, chậc chậc chậc, nếu như bị kẹp một cái, ta đoán chừng không kiên trì được ba giây.

- Ta nhổ vào, nói như bình thường ngươi đều kiên trì được ba giây vậy.

- Các ngươi không thấy ngày thường nàng mang tất chân, các loại vớ đen tơ trắng, mỗi ngày đều không giống nhau, ai u, chỉ nói một chút cũng chịu không được.

- Các ngươi không muốn sống sao, nàng tựa hồ là Khương lão sư mới tới của học viện, nghe nói trước kia còn là hiệu trưởng của một học viện.

- Chậc chậc, hiệu trưởng, nói đến cái này ta càng hưng phấn.

...

Một đám nam sinh vây ở phía xa xì xào bàn tán, thanh âm của bọn họ đã tận khả năng giảm nhỏ, nhưng không ngăn nổi tu vi của Tổ An và Khương La Phu cao sâu, cơ hồ từng chữ đều nghe nhất thanh nhị sở.

Thần sắc của Tổ An cổ quái:

- Ta còn tưởng Quốc Lập Học Viện sẽ khác, không nghĩ tới vẫn như thế... yêu thích nữ sắc.

Khương La Phu mỉm cười:

- Từng cái huyết khí phương cương, không có tâm tư như vậy mới không bình thường.

Tổ An giật mình:

- Chẳng lẽ ngươi không tức giận?

- Tại sao ta phải tức giận?

Khương La Phu kỳ quái nhìn hắn.

- Ta mặc như vậy vốn là cho người nhìn nha, bọn họ càng thích chứng minh ta đẹp mắt, ta cao hứng còn không kịp, sao lại tức giận?

Tổ An:

- ...

Ngươi nói thật có đạo lý, ta trong lúc nhất thời vậy mà không biết phản bác như thế nào.

Ai, đại tỷ thành thục quả nhiên không giống tiểu cô nương, đổi thành những nữ hài ngây ngô, bị người nhìn và đùa giỡn như vậy, chỉ sợ sớm đã xấu hổ gần chết.

Đây chính là mị lực của ngự tỷ?

Lại nói sớm biết như vậy, lúc trước Vi Tác nhìn ngươi cũng không cần lén lút, trực tiếp nhìn chằm chằm là được.

Khương La Phu hiển nhiên không để sự tình này ở trong lòng, tiếp tục đi vào bên trong, vừa giới thiệu nói:

- Học viện chia làm tiền sơn và hậu sơn, tiền sơn là ngươi bây giờ nhìn thấy, bố trí khá giống Minh Nguyệt Học Viện.

- Hậu sơn thì chủ yếu là chỗ cho đệ tử chân truyền của Tế Tửu tu luyện nghiên cứu, đồng thời đệ tử ưu tú ở tiền sơn, sau khi trổ hết tài năng, cũng có thể bái nhập những đệ tử chân truyền kia, do những lão sư kia một kèm một tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.

Tổ An nghĩ thầm cái này không phải như sinh viên chưa tốt nghiệp và nghiên cứu sinh kiếp trước sao, ngô, đổi đến trong tiên hiệp, chính là đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn?

- Bái nhập hậu sơn là mục tiêu thứ hai của đông đảo học sinh trong Quốc Lập Học Viện.

Khương La Phu nói tiếp.

Tổ An sững sờ:

- Vậy mục tiêu thứ nhất là gì?

Khương La Phu đáp:

- Đương nhiên là trở thành đệ tử thân truyền của Tế Tửu. Bất quá qua nhiều năm như vậy, Tế Tửu chỉ thu 12 đệ tử, cái mục tiêu này hiển nhiên rất khó đạt thành.

- Mười hai tên.

Tổ An đã không phải lần đầu tiên nghe được Tế Tửu có 12 đệ tử.

- Đúng rồi, học viện có lò luyện đan không?

Hắn vẫn luôn muốn tìm một cái lò luyện đan, dù sao dược lô bình thường không có cách nào dùng để luyện đan, mà hỏi rất nhiều người, đều nói chỉ học viện mới có.

- Lò luyện đan?

Khương La Phu giật mình.

- Ngươi muốn lò luyện đan làm gì?

- Luyện đan chơi.

Tổ An đáp.

Khương La Phu trừng mắt, âm lượng không tự giác đề cao:

- Ngươi biết luyện đan?

Tổ An phiền muộn:

- Cái ánh mắt gì đó, ta không thể biết luyện đan sao?

- Quả thật hiếm lạ, tiểu tử ngươi cho ta rất nhiều kinh hỉ nha.

Khương La Phu cười cười nói.

- Được , đợi lát nữa bái phỏng Tế Tửu đại nhân xong, sẽ đi chỗ Thậm Hư Tử tìm lò luyện đan cho ngươi, phóng tầm mắt toàn bộ kinh thành, Luyện Kim Thuật không ai qua hắn.

- Thận Hư Tử?

Tổ An kinh ngạc, trên đời còn có người lấy đạo hào như vậy?

Khương La Phu mỉm cười, hiển nhiên đoán được hắn đang nghĩ gì:

- Là Thậm trong Chí Thậm, hắn rất sùng bái những đại năng tiền bối Luyện Kim Sư trong lịch sử, tỉ như Trùng Hư Tử, Huyền Hư Tử, Thanh Hư Tử… cho nên cũng muốn tìm cho mình cái tên tương tự, đáng tiếc các Luyện Kim Sư trong lịch sử phần lớn đều có ý nghĩ như vậy, cơ hồ tất cả tên có thể sử dụng chữ Hư đều lấy xong. Hắn rơi vào đường cùng liền quyết định mở ra lối riêng, lấy cho mình danh hào Thậm Hư Tử, như vậy coi như sau này hắn không có thành tựu ở lĩnh vực Luyện Kim Thuật, cũng có thể bằng cái tên này lưu danh sử sách.

- Còn có nhân tài như vậy?

Tổ An buồn cười, nghĩ thầm đối phương nhất định sẽ danh lưu sử sách, rất có thể trở thành trò cười trong lịch sử.

Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa sang trọng dọc theo đường núi đi tới hậu sơn của Ngọc Tuyền Sơn.

- Đỗ xe, tiếp xuống bản cung đi bộ qua, miễn cho bất kính với Tế Tửu đại nhân.

Một giọng nữ dễ nghe từ trong xe ngựa vang lên.

Cung nữ vội vàng mở cửa xe, phục thị chủ nhân đi xuống.

Cung trang hoa lệ lộ ra, nương theo thanh âm đinh đương giòn vang, một mỹ nhân tuyệt sắc chậm rãi từ trong xe ngựa đi xuống.

- Thái Tử Phi cẩn thận.

Thị nữ nhắc nhở, nguyên lai đoàn người này là của Thái Tử Phi.

Bình Luận (0)
Comment