Vương Thư Dương lắc đầu:
- Trên đời này người làm việc nhà nông không ít, nhưng càng đến tầng cao, mọi người càng mê mang, rất nhiều người nỗ lực cả đời, sau cùng chỉ là làm chuyện vô ích. Ngược lại nếu có người chỉ rõ đạo lý chính xác, sẽ hữu dụng hơn mày mà cả đời.
Tổ An có chút thẹn thùng:
- Lai giống lúa nước cũng không phải ta nghiên cứu ra được, chỉ là cơ duyên xảo hợp nhìn thấy trong cổ thư. Hơn nữa ta cũng chỉ biết khái niệm, cụ thể làm sao lai, tuyển ra chủng loại thích hợp nhất, ta lại không rõ, những thứ này đều phải dựa vào ngươi đi nếm thử.
- Tiên sinh đại khái có thể yên tâm, nếu được ngươi đề điểm, ta còn không thể lai ra giống lúa nước thích hợp, vậy thì sống quá uổng phí.
Trong giọng nói của Vương Thư Dương có chút tự ngạo, hiển nhiên là rất có lực lượng.
Trong lòng Tổ An âm thầm đậu đen rau muống, tương lai hiện thực sẽ đánh mặt ngươi, phải biết kiếp trước trên Địa Cầu, nhiều khoa học gia phí vô số tâm huyết và thời gian như vậy mới ngẫu nhiên lai giống được, ngươi một người chỉ sợ không có đơn giản như thế.
Lúc này Vương Thư Dương lại cười rộ lên:
- Ha ha, tiên sinh tuổi còn trẻ lại không tự ngạo, nhân phẩm thật khó được, Bát sư muội ngươi quả nhiên không nhìn lầm người.
Khương La Phu im lặng, có phải ngươi hiểu lầm cái gì không.
Vương Thư Dương chắp tay nói:
- Ta muốn đi nghiên cứu làm sao lai lúa nước, sẽ không quấy rầy các ngươi, lần sau có cơ hội lại thỉnh giáo.
Sau khi nói xong thì cầm một bó lúa nước mừng rỡ như điên rời đi, hắn mỗi phóng ra một bước, liền trực tiếp vượt qua mấy chục trượng, để Tổ An tấm tắc lấy làm kỳ lạ, vốn cho rằng là lão nông bình thường, không nghĩ tới lại có tu vi như thế, đệ tử chân truyền của Tế Tửu quả nhiên không tầm thường.
Khương La Phu tiếp tục dẫn hắn đi vào trong, trên đường rốt cục không nhịn được:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi biết lai giống lúa nước?
Tổ An cười nói:
- Vừa rồi không phải đã nói sao, trong lúc vô tình xem qua cổ thư, tác giả giống như họ Viên.
Khương La Phu thấy hắn nói có lý có cứ, liền không hoài nghi, nhịn không được cảm thán:
- Xem ra Thượng Cổ thật rất phát đạt, những tất chân còn có quần áo này của ta, là trong lúc vô tình ở trong bí cảnh tìm được, ta theo kiểu dáng phỏng chế, làm ra y phục đều rất xinh đẹp, ta thật hiếu kì đó là văn minh như thế nào.
Tổ An sốt ruột:
- Ngươi có thể hình dung trong bí cảnh kia có những thứ gì không?
Khương La Phu rơi vào hồi ức:
- Đó là một bí cảnh rất lạ, ta nhớ trừ những quần áo bên ngoài, còn có một số mô hình thân thể, những người kia làm cực kỳ chân thật, thậm chí ngay cả...
Nói một nửa bỗng nhiên sắc mặt nàng đỏ lên, đổi giọng nói:
- Ngoài ra còn có chút đồ vật kỳ quái giống như da người.
- Da người?
Tổ An giật mình.
Khương La Phu ân một tiếng:
- Những da người kia có chút kỳ quái, giống như có lỗ thủng chuyên môn, thổi lên sẽ hóa thành bộ dáng người, còn có thể phát ra một số âm thanh kỳ quái... Cảm giác có chút giống Khôi Lỗ Thuật, thế nhưng phía trên không cảm giác được nguyên khí ba động.
Thần sắc của Tổ An cổ quái, sao nghe giống búp bê tình dục thế?
- Những da người kia ngươi còn giữ không?
Tổ An vội vàng hỏi, hắn muốn xác minh đồ vật trong bí cảnh có phải của thế giới kia kia không, nhìn xem thế giới này và Địa Cầu đến cùng có liên lạc gì.
Khương La Phu lắc đầu:
- Không có, trong bí cảnh lúc trước còn có người khác, thời điểm chúng ta tranh đấu không cẩn thận làm nổ những da người kia.
Tổ An:
- ...
- Còn có đồ vật khác không?
Khương La Phu gật đầu:
- Lúc trước tìm được mấy cấy Nhục Linh Chi.
- Nhục Linh Chi?
Tổ An sững sờ, này là cái quỷ gì, chúng ta có thứ này sao.
Khương La Phu ân một tiếng:
- Nhìn có chút giống Linh Chi, bất quá chất liệu giống thịt, rất giống da thịt nhân thể, nhưng không phải, ta hỏi rất nhiều người cũng không biết làm bằng vật liệu gì.
- Ngươi có thể miêu tả hình dáng đại khái một chút không?
Tổ An ngữ khí càng phát ra cổ quái.
- Há, tựa như cái ống hình tròn, đại khái là như vậy...
Khương La Phu vừa nói vừa khoa tay.
Nghe nàng miêu tả, biểu hiện trên mặt Tổ An càng ngày càng cổ quái, cái bí cảnh này sao càng nghe càng không nghiêm túc thế.
Nàng sẽ không chạy đến cửa hàng đồ chơi người lớn chứ, khó trách nàng ăn mặc giống như trong phim JAV...
Phi phi phi, những lão sư kia kém nàng một trời một vực.
Được rồi, tuyệt đối không nên để cho nàng biết những thứ kia là cái gì, bằng không nàng sẽ không tiếp nhận được.
Tổ An vốn còn muốn tìm hiểu một số tình huống, lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng cười:
- Ha ha, ngươi lại thua.
- Lão sư, ta làm sao có thể thắng ngươi.
- Không có việc gì, ta chính là ngược ngươi tìm một chút cảm giác sảng khoái.
- Lão sư, hiện tại ta đi lại còn kịp chứ?
...
Nghe thanh âm có chút quen thuộc, hai người quay đầu, chỉ thấy cách đó không xa, trong một lương đình, hai nam tử đang đánh cờ, tuổi còn nhỏ mi thanh mục tú, thậm chí còn có mấy phần nam sinh nữ tướng, không phải Tạ Tú thì là ai.
Lúc này hắn đang mặt mày ủ rũ cầm quân cờ, chậm chạp không hạ.
Mà trung niên đối diện hắn thần thái dễ dàng hơn nhiều, người mặc đạo bào, tóc mơ hồ có thể thấy được vài tia hoa râm, bất quá tổng thể không có già chút nào.
Tướng mạo gầy gò, lại thêm tay áo rộng lớn, trường bào kéo tới trên mặt đất, cả người khí chất phiêu dật, hiển nhiên lúc tuổi còn trẻ cũng là mỹ nam tử.
Dù hiện tại, hẳn cũng có sức hấp dẫn lớn với rất nhiều nữ nhân.
Tổ An nhìn áo dài tới đất, nghĩ thầm mặc như vậy cũng chỉ thấy trong phim truyền hình, y phục dài như vậy, thật không phải quét rác chứ?