- Đây là Ngũ sư huynh Hắc Bạch Tử.
Khương La Phu lặng lẽ giới thiệu cho Tổ An.
- Tạ Tú bái hắn làm thầy.
Tổ An nghĩ thầm trước đó Tạ Tú còn che giấu, nói cái gì Tạ gia ở kinh thành sức ảnh hưởng không lớn, chỉ là nhi tử một quận trưởng, có thể trực tiếp nhét vào Quốc Lập Học Viện đã rất giỏi, sao vừa đến đã tiến vào hậu sơn.
Xem ra bối cảnh của Tạ gia cũng không đơn giản.
Lúc này Tạ Tú cũng nhìn thấy bọn họ, trong nháy mắt buông lỏng, dường như tìm được cứu tinh:
- Khương lão sư, A Tổ!
Khương La Phu hơi gật đầu tỏ ý, sau đó tiến tới thi lễ:
- Bái kiến Ngũ sư huynh.
- Nguyên lai là Bát sư muội.
Hắc Bạch Tử quay đầu nhìn hai người, hắn chỉ tùy ý đáp lại một câu, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Tổ An, bỗng nhiên tinh quang bùng lên.
- Ngươi chính là Tổ An phát minh cờ ca rô ở Đông Cung?
Tổ An vô ý thức gật đầu:
- Một chút đồ chơi nhỏ mà thôi.
Hắc Bạch Tử vuốt râu dê, nghiêm mặt nói:
- Này làm sao có thể gọi đồ chơi nhỏ, có thể phát minh cách chơi mới cho cờ vây, hơn nữa giảm cánh cửa nhập môn, tuyệt đối là Tông Sư cấp mới có thể làm được. Phải biết nhiều năm như vậy, ta tự xưng Kỳ Thánh, nhưng đáng tiếc lại chưa bao giờ nghĩ tới phát minh một cách chơi mới, cờ ca rô của các hạ nhìn như đơn giản, nhưng quy tắc hoàn mỹ, thực để cho ta bội phục không thôi.
Tổ An cười ngượng nói:
- Quá khen quá khen.
Mẹ trứng, mình là bởi vì không biết chơi cờ vây mới cầm cờ ca rô ra cho đủ số, ở trước mặt lão đại kỳ đạo chính thức, nào dám tự ngạo.
Hắc Bạch Tử thuận thế nắm tay hắn, kéo hắn ngồi vào vị trí:
- Tới tới tới, chúng ta đánh một ván, Tạ Tú ngươi mau tránh ra, ở bên cạnh nhìn đại sư chính thức đánh cờ.
Trong lòng Tổ An run lên, tuy vừa rồi hắn không phòng bị, nhưng đối phương vừa ra tay liền tóm lấy hắn, chứng minh thời cơ và tốc độ đều đỉnh cấp, tu vi của người này tuyệt đối không thể khinh thường.
Nghe đến lời này, Tạ Tú không chỉ không giận, ngược lại hưng phấn tránh ra vị trí:
- Tổ huynh, nhanh ngồi.
Rốt cục có người giúp hắn thoát bể khổ, tuy hắn không am hiểu tu hành, nhưng khi đó vì tán gái, cầm kỳ thư họa đều học, tài đánh cờ của hắn ở Minh Nguyệt Thành không dám nói đệ nhất, nhưng tuyệt đối có thể tính vào ba vị trí đầu.
Đáng tiếc những ngày này bị Hắc Bạch Tử kéo đánh cờ, mới đầu hắn còn mừng rỡ, cảm thấy có thể biểu diễn ở trước mặt lão sư.
Ai biết đối phương nhường hắn mấy nước, có thể nhẹ nhõm giết hắn vứt khí giới áo giáp.
Thực ra thua Kỳ Thánh đại danh đỉnh đỉnh cũng không tính là gì, hoàn toàn là nằm trong dự liệu.
Nhưng không ngăn nổi đối phương một mực lôi kéo, hơn nữa mỗi lần đều đổi phương pháp khác biệt ngược hắn, ngược đến hắn hoài nghi nhân sinh, làm hắn hiện tại nhìn thấy quân cờ sẽ sinh ra tâm ma.
Thật vất vả có người cứu hắn ra bể khổ, hắn có thể không cao hứng sao.
Lúc này Hắc Bạch Tử hung hăng nguýt hắn một cái:
- Không biết lớn nhỏ, vi sư và hắn ngang hàng luận giao, nhanh đổi giọng, gọi thúc thúc.
Tạ Tú:
- ? ? ?
Lúc này trong lòng Tạ Tú có ngàn vạn thớt ngựa lao nhanh qua, nghĩ thầm đừng nói mình và Tổ An vẫn luôn ngang hàng luận giao, chỉ lấy quan hệ giữa tỷ tỷ và hắn, mình cũng không có đạo lý gọi hắn là thúc thúc, hắn làm thúc ta, vậy còn làm sao làm tỷ phu của ta?
Có điều hắn cuối cùng không có bán tỷ tỷ, lại bị lão sư uy hiếp, chỉ có thể bất đắc dĩ hô một tiếng:
- Thúc...
Tổ An cười ha ha:
- Ai u, chúng ta quen như vậy, không cần không cần.
Tạ Tú phiền muộn, nghĩ thầm trước khi ta hô sao ngươi không ra ngăn cản, hô xong ngươi mới nói, cố ý đi.
Tìm thời gian nói cho tỷ tỷ, hỗn đản này đừng nghĩ làm tỷ phu của ta.
Hắc Bạch Tử căn bản không quản tâm lý của hắn lúc này, ngược lại tha thiết nhìn Tổ An:
- Tổ tiên sinh, đến đánh một ván, người có thể sáng tạo ra cờ ca rô, tạo nghệ cờ vây chắc là đăng phong tạo cực, rất lâu không có gặp phải đối thủ, nên rất ngứa tay.
Tổ An nghĩ ta biết cờ vây cái rắm, mấu chốt là người ta ngay từ đầu thổi hắn lên cao như vậy, lúc này mình nói không biết cờ vây, thực không có mặt mũi.
Hắn chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn về phía Khương La Phu.
Khương La Phu mở miệng nói:
- Ngũ sư huynh, ta còn muốn dẫn hắn đi bái kiến sư phụ.
Hắc Bạch Tử nói:
- Yên tâm, không chậm trễ bao lâu, cao thủ đánh cờ bất quá chỉ tranh một đường, lấy tài đánh cờ của Tổ tiên sinh, nói không chừng mấy chiêu sẽ giết ta đến hoa rơi nước chảy.
Tuy hắn trên miệng khiêm tốn, nhưng trong mắt lại xem thường, không cho rằng lấy tài đánh cờ của mình. có người có thể ở trong thời gian ngắn thắng được.
Khương La Phu tức giận nói:
- Ngươi muốn đánh cờ, vì sao không tìm tiểu sư muội.
Nghe đến ba chữ tiểu sư muội, thân thể Hắc Bạch Tử lắc một cái, lộ ra biểu lộ giống như Tạ Tú vừa rồi, dường như nghe được sự tình đáng sợ gì đó.
- Không muốn, ta không đánh với yêu nghiệt kia, nàng không phải người.
Hắc Bạch Tử lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Tổ An mờ mịt nhìn Khương La Phu:
- Tiểu sư muội?
Ngay cả Tạ Tú cũng sinh ra hứng thú, dạng người gì có thể dọa Hắc Bạch Tử tự xưng Kỳ Thánh sợ đến như vậy?
Ân, ta phải dành thời gian đi thân cận nàng một chút, nhờ nàng ngược Hắc Bạch Tử mấy lần, để hắn nếm thử cảm giác của ta những ngày này.
Khương La Phu nhàn nhạt cười nói:
- Tiểu sư muội quanh năm xem thiên tượng, tinh thông Tử Vi Đấu Số, có thể đo lành dữ biết rõ tương lai.
- Biết rõ tương lai? Cái này không khỏi quá nghịch thiên rồi.